Chương 1168 Chuyện này dễ mà
Hai vị Bán Thần Vương bị Tiểu Hành Thiên lừa đến xém thổ huyết, đang muốn phát nộ, Tiểu Hành Thiên lại nói: “Hai vị tiền bối, hai vị buông bỏ chuyện thăng cấp thực lực, sợ rằng không qua được đây đâu.”
“Tên nhóc ngươi chờ đó cho bọn ta.” Hai vị Bán Thần Vương tức giận đến sắp nổ tung, lập tức trở về theo đường cũ, bởi không thể tiến lên phía trước được nữa, hiện tại thân đã mang thương tích, vẫn nên trở về trị thương rồi nói.
Na Tra đưa Tiểu Hành Thiên theo sát bọn họ, từng giây từng phút không để sót mất giọt thần huyết nào.
“Các ngươi cũng không qua được à?” Hai vị Bán Thần Vương cười lạnh, đối với việc làm của Tiểu Hành Thiên, bọn họ đã không thèm ngăn lại nữa.
Trong dòng kiếm khí vô tận này, bọn họ phải dốc hết sức phòng ngự, bằng không sẽ bị thương càng nặng, nếu chỉ bất cẩn một chút, sẽ bị kiếm khí đâm chết.
“Đâu có đâu, không phải ta đang bảo giá hộ tống hai vị tiền bối đây sao?” Tiểu Hành Thiên bình thản nói: “Ta sợ hai vị tiền bối gặp chuyện không may nên đến bảo vệ hai vị đàng hoàng.”
“Bọn ta mà cần ngươi bảo vệ á?” Hai vị Bán Thần Vương tức cười, chết tiệt ngươi hứng thần huyết thì nói đại đi, đừng nói cứ như muốn tốt cho bọn ta vậy được không?
“Tiền bối còn chưa nhận ra hay sao, không thấy hai bọn ta thoải mái hơn hai vị à?” Tiểu Hành Thiên thản nhiên nói: “Kiếm khí này không làm chúng ta bị thương được.”
Sắc mặt của hai vị Bán Thần Vương hầm hầm, không nói nữa, nhanh chóng quay về.
Ầm
Dòng kiếm khí chấn động, hai vị Bán Thần Vương trở về với thương tích đầy mình, vẻ mặt Ngọc Phong đầy kinh ngạc nói: “Hai vị tiền bối mà lại không xông qua được ư?”
Không nói còn tốt, vừa nói ra mặt hai gã kia đã xanh mét, ánh mắt tỏa sát khí, người khổng lồ cũng sát khí trùng trùng: “Giao phương pháp của các ngươi ra đây, bằng không hôm nay các ngươi đều phải chết!”
“Hai vị tiền bối, ta là người Ngọc Long tộc, bọn ta...”
“Im mồm, đâu phải ta chưa từng giết người Ngọc Long tộc đâu.” Ánh mắt của Thánh Viên lạnh lẽo: “Giao cách thức của các ngươi ra đây, bằng không, cho dù giết hết các ngươi thì đã sao, Ngọc Long tộc của ngươi dám nói gì nào? Làm gì được ta chứ?”
Họ là Bán Thần Vương cơ mà, dù giết một con Ngọc Long thật thì sao, Ngọc Long tộc cũng đâu làm gì được bọn họ, cùng lắm là đưa chút tài nguyên ra bồi thường thôi, hơn nữa, sau khi giết sạch, không truyền ra ngoài, ai biết được do bọn họ làm chứ?
Nếu chẳng phải khi nãy nghe đến tên tuổi hai vị trưởng lão Ngọc Thiên Lâm và Long Thừa Hám thì bọn họ đã động thủ từ lâu rồi.
“Hai vị tiền bối, chúng ta có thể hợp tác mà.” Ngọc Phong bất đắc dĩ khẽ than vãn: “Bảo vật bên trong, chúng ta chia đều nhau được chứ?”
“Chia đều á?” Thánh Viên cười lạnh một tiếng: “Tiểu tử, ngươi không nhìn rõ thế cục hay sao, bắt các ngươi rồi, tự khắc sẽ có cách ép các ngươi giao ra cách thức!”
Hừ lạnh một tiếng, hai vị Bán Thần Vương đồng thời động thủ, hai luồng chưởng lực đồng thời bao trùm xuống, muốn bắt lấy nhóm người.
Một đường kim quang hiện lên, chóp thương lóe sáng, hai thân ảnh cùng nhau động thủ, đỡ hai luồng chưởng lực.
“Lũ tép riu nhãi nhép, không có kiếm khí, các ngươi... phụt.”
Hai vị Bán Thần Vương cười lạnh một tiếng, ánh mắt khinh khi, chỉ ngay sau đó lại hoàn toàn ngơ ngác, trường thương và kim quang xuyên qua chưởng, thần huyết tóe khắp nơi, hai bóng người hờ hững đứng.
“Các ngươi...” Hai vị Bán Thần Vương kinh ngạc, một vị Thiên Thần trung kỳ và một vị Thái Thượng Chân Thần sơ kỳ, vậy mà đả thương được hai người bọn họ ư?
Người xuất thủ chính là Na Tra và Ngao Bính, từ khi đạt thành Thái Thượng Chân Thần, không nói quá mạnh, từ Thần Vương trở xuống, nếu không tính Thần Ma đỉnh cấp, Ngao Bính tự lượng có thực lực vô địch cùng cấp, kể cả đối phương có là Bán Thần Vương.
Thần thái Na Tra lãnh đạm, trường thương chỉ xéo xuống mặt đất, khí tức ẩn tàng, trở lại nguyên trạng.
“Lại có một chuyện quên nói mất rồi.” Tiểu Hành Thiên bước ra, tỏ vẻ áy náy nói: “Xin lỗi hai vị tiền bối, hai vị đại nhân này, nếu không phải vượt cấp giết địch thì là vô địch cùng cấp, hai vị đánh không lại đâu.”
“...”
Chết tiệt, cuối cùng còn bao nhiêu việc mà ngươi chưa nói nữa?
“Bây giờ có thể chia đều được chưa?” Ngọc Phong thở dài: “Đã nói có thể hợp tác rồi mà.”
“Hợp tác ư? Vậy xem ra các ngươi cũng không qua được.” Hai vị Bán Thần Vương cười lạnh.
“Có dám thử không?” Long Hạo nhếch mép cười nói: “Đưa các ngươi đi qua, cho các ngươi xem bản lĩnh của bọn ta.”
“Đưa bọn ta đi qua á? Các ngươi có bản lĩnh này thật sao? Bọn ta có gì mà không dám?” Thánh Viên cười lạnh nói, bước vào dòng kiếm khí, không phải Thần Vương, dám làm càn, bọn họ tự thấy mình đủ sức đồng quy vu tận.
Một khi mấy kẻ kia dám lừa gạt ông ta, ông ta tin chắc mình đủ sức bắt chúng trả giá đắt.
“Được, trong hai người ai sẽ thử?” Tiểu Hành Thiên cười híp mắt nói.
“Để ta.” Thánh Viên tranh nói.
“Ừm.” Vân Tiêu hờ hững đáp một tiếng, đặt chân bước ra, đưa người đi qua đó, hơn nữa còn phải đề phòng đối phương có thể sẽ làm càn, đương nhiên phải để người mạnh nhất tức là Vân Tiêu ra tay.
Thực lực bọn Na Tra tuy mạnh, nhưng lần này còn phải đưa theo cả Tiểu Hành Thiên, không chắc chắn có thể vừa bảo vệ Tiểu Hành Thiên vừa phải ứng phó với một vị Bán Thần Vương và cộng thêm cả dòng kiếm khí.
“Đừng có chống cự.” Vân Tiêu lạnh nhạt mở miệng.
“Được, để bản thần xem bản lĩnh của các ngươi, mong rằng các ngươi không phải đang trêu đùa bản thần!” Thánh Viên lạnh lùng buông một câu, tuy trong lòng ngầm cảnh giác, nhưng cũng rất muốn đi qua, bỏ qua việc ngăn trở, để mặc cho Vân Tiêu làm.
Vân Tiêu phóng ra một đường kim quang, nâng Thánh Viên lên, một tay nhấc Tiểu Hành Thiên theo, bước vào dòng kiếm khí.
“Ta thật muốn xem thử, ngươi làm sao mà...”
Thánh Viên nhìn kiếm khí vọt tới từ bốn phía, đang định mở miệng mỉa mai, ngay lập tức đã giương to hai mắt nhìn, nhịn không được mà văng tục: “Chết tiệt, mẹ kiếp...”
Chỉ thấy những kiếm khí đến gần Vân Tiêu cứ như tuyết rơi gặp nắng gắt, lần lượt tan biến.
“Nói năng bừa bãi!”
Tiếng quát mắng vang lên, một đường kim quang hiện ra, kiếm khí phía trước tán loạn, tự động vạch ra một lối đi, nhàn nhã như đi dạo vậy, nhẹ nhàng thoải mái.
Thánh Viên: “...”
Chết tiệt ngươi bảo với ta ngươi chỉ là một Thiên Thần đỉnh phong à? Thiên Thần mà mạnh đến cỡ này hay sao?
Ta nhất định là con khỉ đần!
Thánh Viên tộc, trong khắp cả Thần giới, cũng là một đại chủng tộc lừng danh, không dám nói đến đỉnh cấp, chí ít cũng thuộc chủng tộc cao cấp, sức mạnh huyết mạch mạnh mẽ đến mười phần, nhưng cảnh giới Bán Thần Vương của bản thân mình lại không sánh bằng một vị Thiên Thần đỉnh phong ư?
Vân Tiêu không nói gì, Tiểu Hành Thiên vừa mân mê lấy chiếc bình của mình ra, vừa nói: “Điều đáng tiếc duy nhất chỉ có việc ngươi không bị chảy máu.”
“...”
Máu của nàng ta quý hơn của ta đấy, sao ngươi không lấy của nàng ta mà hết lần này đến lần khác đòi lấy máu của ta chứ? Nội tâm Thánh Viên suy sụp, cái đồ lừa đảo nhà ngươi sao không tha cho ta thế?
“Được rồi, sắp đến nơi rồi đấy.” Vân Tiêu lên tiếng, kiếm khí phía trước vẫn vô cùng vô tận, nhưng cả ba người đều chẳng phải người phàm, có thể nhìn thấy mặt đất ở cách đó không xa.
“Đến rồi, đến được thật rồi.” Thánh Viên kích động nói, bây giờ ông ta đã không nghi ngờ gì nữa, Vân Tiêu có thể đưa ông ta đi qua, chừng ấy quãng đường vốn không đáng kể, những kiếm khí kia trong mắt Vân Tiêu cũng không là gì cả.
“Tốt, về thôi.” Tiểu Hành Thiên gật đầu thật sâu.
“Về á?” Thánh Viên sững sờ, cả người đều điên tiết lên: “Đã sắp đi qua được rồi còn về làm gì? Chúng ta mau qua đó đi chứ.”
“Khụ, chuyến này chỉ để nói cho ngươi biết rằng bọn ta thật sự có thể đi qua được.” Tiểu Hành Thiên ho nhẹ một tiếng, trầm giọng nói: “Vừa rồi ngươi vẫn còn nghi ngờ, bọn ta chỉ chứng minh cho ngươi thấy thôi.”
Thánh Viên: “...”
Rốt cuộc trong đầu các ngươi đang nghĩ gì vậy? Chết tiệt chỉ đi qua để chứng minh cho ta xem rồi chạy về sao?
“Chúng ta đến được đây không dễ dàng gì, nếu trở về lại, chẳng phải bỏ lỡ cơ hội sao, với lại...”
Thánh Viên còn một câu chưa nói hết đã bị Tiểu Hành Thiên cắt ngang: “Cái gì mà không dễ dàng gì, chuyện này rất dễ mà, đi bừa một chút đã đến, có gì khó đâu.”
“...”
Được được, đám người các ngươi, đối với các ngươi mà nói, quả thật rất dễ dàng.