Chương 1177 Không bán thì giữ lại làm gì?
“Lão hữu, ngươi và ta nhất định có thể đột phá!” Ngọc Thiên Lâm trầm giọng nói.
Cáo từ Long Thừa Hám, một đoàn người nhanh chóng trở về, Long Hải dốc toàn lực phi hành.
“Chư vị, nên thực hiện khế ước pháp tắc.” Sắc mặt của Ngọc Thiên Lâm kích động: “Lần này chư vị thu hoạch không ít, năm mươi viên Hỗn Độn đan.”
“Ngươi đang nói gì vậy? Bọn ta nghe không hiểu.” Vẻ mặt của Tiểu Hành Thiên mờ mịt.
Ngọc Thiên Lâm hơi chậm lại: “Các ngươi muốn trốn nợ à? Chúng ta đã ký kết khế ước pháp tắc, cẩn thận khế ước pháp tắc phản phệ...”
“Không phải, bọn ta là người thành thật giữ chữ tín như vậy, làm sao có thể quỵt nợ chứ?” Long Hạo xua tay nói: “Là Ngọc Thiên Lâm trưởng lão ngươi sai lầm rồi.”
“Ta sai lầm sao?” Ngọc Thiên Lâm mờ mịt, chết tiệt ta làm sao lại sai lầm chứ?
“Nội dung trong khế ước pháp tắc của chúng ta là thu hoạch nhiều thì cho năm mươi viên, còn thu hoạch ít thì cho mười viên, đúng không?” Long Hạo hỏi.
Ngọc Thiên Lâm gật đầu: “Không sai, thu hoạch lần này đủ nhiều, các ngươi chắc hẳn là cho ta năm mươi viên.”
“Đúng, nhưng ngươi ở trong di tích Cổ Long, ăn bao nhiêu Hỗn Độn đan rồi?” Tiểu Hành Thiên cười lạnh nói.
Ngọc Thiên Lâm: “...”
Đó là ta dùng tài nguyên đổi mà, sao có thể tính ở trong chuyện này?
“Còn nữa, ngươi chỉ là giám sát, tại sao ngươi lại nhúng tay can thiệp vào thu hoạch của bọn ta, cưỡng ép chia tài nguyên, muốn ăn hai phần, ngươi cảm thấy có thể sao?” Long Hạo cười lạnh nói.
“Các ngươi...” Ngọc Thiên Lâm phẫn nộ nhìn bọn họ: “Các ngươi đây là quỵt nợ! Mặc cho các ngươi nói như thế nào, pháp tắc thiên địa cũng không phải là các ngươi lập ra, không cho đầy đủ Hỗn Độn đan...”
“Đã nói rồi, bọn ta đã cho, chỉ là ngươi đã ăn hết ở trong di tích rồi, cái này có liên quan gì đến bọn ta chứ?” Tiểu Hành Thiên bĩu môi nói: “Ngươi dám nói ngươi không ăn đi?”
“Ta...”
Chết tiệt ta không dám!
“Bởi vì ngươi và lão bằng hữu Long Thừa Hám của ngươi, khiến thu hoạch của bọn ta giảm mạnh, cho nên lần này bọn ta thu hoạch ít.” Long Hạo thở dài một tiếng: “Cho nên, cầm lấy mười viên Hỗn Độn đan này, về Ngọc Long tộc đi, bế quan thật tốt, đừng suy nghĩ quá nhiều.”
“...”
Gian thương, chết tiệt ngươi chỉ dùng mười viên Hỗn Độn đan, lừa gạt tài nguyên của tộc ta, còn ở di tích Cổ Long lừa nhiều tài nguyên như vậy?
“Đây có phải là hơi ít một chút hay không?” Ngọc Thiên Lâm uất ức nói, tuy nói ta ăn nhiều như vậy, nhưng trước đó các ngươi không nói, ăn ở di tích Cổ Long cũng xem như...?
“Vậy được rồi, ta nói với Ngọc Băng Vân một chút, cho năm mươi viên Hỗn Độn đan, đều bị ngươi ăn hết rồi.” Ngọc Phong ngửa đầu nhìn trời: “Không biết ngươi có thể bị giết chết hay không?”
Ngọc Thiên Lâm nghiến răng nghiến lợi nhìn bọn chúng: “Các ngươi không đi làm thương nhân thật sự là đáng tiếc, gian thương, đại gian thương!”
“Đạ tạ, bản chất của bọn ta là thương nhân, kiêm chức Võ đạo tu hành.” Tiểu Hành Thiên với vẻ mặt hưng phấn nói: “Lần đầu tiên nghe thấy có người công nhận bọn ta như thế, bọn ta thật cao hứng.”
Được lắm, các ngươi đã không phải là gian thương, mà là vô sỉ, không biết xấu hổ, có điều, dường như quả thực bọn họ không muốn qua mặt nhỉ?
Cuối cùng Ngọc Thiên Lâm cầm lấy mười viên Hỗn Độn đan rời đi, lúc gần đi cũng không có bao nhiêu lửa giận, ông ta ở trong di tích Cổ Long ăn chưa tới năm mươi viên Hỗn Độn đan, nhưng cộng thêm Long Thừa Hám ăn hết, tuyệt đối có, bọn người Long Hạo không chỉ không làm trái với khế ước pháp tắc, mà còn bỏ ra nhiều hơn.
Nhìn mười lăm viên Hỗn Độn đan trên người, Ngọc Thiên Lâm nhíu mày: “Chỉ mười lăm viên Hỗn Độn đan, ta làm sao mà chia? Được rồi, cứ nói mười viên, chia bốn viên cho Ngọc Băng Vân, ta lấy sáu viên, Ngọc Long Thành cũng đừng hòng, tìm con trai của ngươi đi.”
Ngọc Thiên Lâm vừa đi, trên lưng Long Hải, một đám người lại xuất hiện lần nữa, chính là người của Huyết Ngục tộc.
“Huyết La Sơn, ta nói cho ngươi, Huyết Thiên Quân nhà ngươi thật không phải món đồ chơi, còn có con trai của hắn Huyết Thiên Tinh, cũng không phải đồ vật.” Tiểu Hành Thiên nhìn Huyết La Sơn, nghiêm túc nói.
Sắc mặt của Huyết La Sơn tối sầm lại: “Huyết Thiên Quân không phải nhà ta, Huyết Ngục tộc không khác gì tộc đàn bình thường, đều có gia đình của mình.”
“Được rồi, bất kể có phải là nhà ngươi hay không, dù sao đều không phải là thứ tốt lành gì.” Tiểu Hành Thiên có chút thất vọng, nó còn hy vọng Huyết La Sơn trở về treo cha con Huyết Thiên Quân lên đánh một trận.
“Đi nhanh lên đi, nhìn thấy các ngươi liền phiền.” Giang Thái Huyền xua tay nói: “Hiện tại các ngươi tự do.”
“Đa tạ.” Huyết La Sơn chắp tay cáo từ, mang theo tộc nhân nhanh chóng rời đi, chớp mắt biến mất không thấy đâu nữa.
“Di tích Cổ Long kết thúc mỹ mãn, ngay lập tức đã đến lúc chia tiền, không biết quán rượu có mở không, đợi chút nữa ta mời khách.” Tiểu Hành Thiên hào sảng nói.
Thần Ma đạo tràng.
Giang Thái Huyền nhìn thu hoạch, nhiệm vụ lần này kiếm lời không ít tiền, tài nguyên các tộc là phần chính, bán đi toàn bộ.
“Tài nguyên các tộc cộng lại, còn có những Thần Điện này, tổng giá trị, ba ngàn sáu trăm chín mươi vạn.” Giang Thái Huyền thản nhiên nói.
Số này đã rất cao rồi, dù sao đây chỉ là giá tiền tài nguyên các tộc và Thần Điện, hơn nữa trước đó còn bán đi không ít tài nguyên, dùng để mua Hỗn Độn đan và phí thuê.
“Truyền thừa của Long Vương, bán đi.” Ngọc Phong lại bán công pháp truyền thừa của Long Vương.
“Công pháp cấp Thần Vương, coi như không tệ, một ngàn bốn trăm vạn.” Giang Thái Huyền gật đầu, công pháp cấp Thần Vương rất trân quý, nhưng đạo tràng chỉ đưa chút tiền ấy.
“Chờ một chút.” Một đám người lại kéo thanh niên tà dị ra ngoài: “Lấy toàn bộ công pháp mà ngươi biết ra.”
“Các ngươi muốn làm gì?” Thanh niên tà dị đến bây giờ vẫn đang mờ mịt, không rõ ràng tình huống.
“Đương nhiên là bán đi, nếu không giữ lại làm gì?” Tiểu Hành Thiên bĩu môi.
“Bán đi sao?” Thanh niên tà dị ngây người: “Ngươi nói bán công pháp Thần Vương đi à?”
Có phải đầu óc ngươi có vấn đề hay không? Công pháp cấp Thần Vương, ngay cả ta cũng cảm thấy trân quý, thế mà ngươi lại muốn bán đi sao?