← Quay lại trang sách

Chương 1205 Ngươi mời khách

Y không phải Lưu Đào, là một người kỳ lạ, lần này ta..."

"Lưu Đào, ngươi đang ở bên cạnh sao? Được lắm, hay cho một người chậm phát triển trí tuệ, ta nhớ kỹ, có bản lĩnh thì đừng trở về!"

Tiếng rống giận dữ vang lên, lớn đến mức khiến Lưu Đào nhất thời sửng sốt, chết tiệt, chuyện này liên quan cái rắm gì đến ta chứ, là Long Hạo cầm đá truyền tin nói, cũng không phải ta.

“Khụ, xin lỗi, con người ta chính là nhanh mồm nhanh miệng, ta là muốn nói, phải xem tình huống cụ thể mà tiến hành chữa trị.” Long Hạo ho khan một tiếng, giải thích.

“Ngươi có cách sao?” Trong đá truyền tin, một giọng nói uy nghiêm truyền đến, mang theo một chút già nua.

“Có.” Long Hạo nói một cách chắc chắn, dù sao đạo tràng có nhiều người có năng lực như vậy, chắc hẳn là không làm khó được đạo tràng.

“Được, ngươi lập tức theo Lưu Đào qua đây, trị thương cho cháu trai ta, xong chuyện để cho ngươi làm đồng tử của cháu trai ta.” Giọng nói uy nghiêm tràn đầy kiêu ngạo nói.

Long Hạo hơi sững sờ, theo bản năng đáp lại một câu: "Xương cốt của cháu trai các hạ thật đáng kinh ngạc, tại sao không tới hông dưới của lão phu làm một đồng tử chứ?"

"..."

Lưu Đào sững sờ, hoặc nói là sợ hãi.

Chết tiệt tại sao ta lại đưa đá truyền tin cho ngươi chứ? Ngươi có biết người đối diện là ai không mà dám ăn nói như vậy chứ?

Chết tiệt còn tới chỗ ngươi... chết tiệt, bây giờ bên kia đang tức giận đến bùng nổ rồi, đúng không?

"Ngươi là ai? Ngươi đang ở đâu?" Giọng nói uy nghiêm đột nhiên lạnh lùng, mang theo hàn ý đến thấu xương.

“Long Hạo, Thú Vương thành, mau đưa đứa cháu trai thiểu năng của ngươi qua đây.” Long Hạo dứt khoát báo vị trí, ngươi có bản lĩnh thì đến mà đánh chết ta.

"Long Hạo? Thú Vương thành?" Giọng nói uy nghiêm mang theo chút giễu cợt: "Ngươi tốt nhất là nên cầu nguyện, tính mạng của ngươi đủ tốt, có thể sống sót."

“Một đám thiểu năng!” Long Hạo dứt khoát ném đá truyền tin cho Lưu Đào: “Loại nhiệm vụ thiểu năng này, ngươi cũng dám nhận hả? Ngay cả thái độ cầu xin người khác còn không biết, còn chữa khỏi cho cháu trai y rồi cho làm đồng tử của cháu trai y ư? "

Cũng không nhìn thử, Long Hạo ta là người thế nào, đại phú hào thân đáng giá trên ngàn vạn!

Lưu Đào mặt không biểu cảm nhìn Long Hạo, đúng thôi, hắn đã bị doạ cho sững sờ rồi: "Ngươi có biết, vừa rồi người nói chuyện với ngươi là ai không?"

“Ta biết.” Long Hạo gật gật đầu, với vẻ mặt thâm trầm nói: “Lão thiểu năng.”

Lưu Đào: "..."

“Long Hạo, ta phải giết chết ngươi!” Trong đá truyền tin, một tiếng rống giận dữ truyền đến: “Ngươi chờ đó cho ta.”

“Y là một vị Thần Vương!” Lưu Đào đã tuyệt vọng rồi, vội vàng cất đá truyền tin đi, run giọng nói: “Lão tổ của ta ơi, ngươi có biết không, vừa rồi ngươi đã đắc tội với một vị Thần Vương đấy?

“Thần Vương?” Thân thể của Long Hạo khẽ giật, chết tiệt, vận may gần đây của mình, có phải là quá tốt rồi không? Không có việc gì cũng đụng phải Thần Vương, đến Thánh Viên tộc xem mắt cũng vậy, Lưu Đào này đến giao dịch bình thường cũng có thể đắc tội với một Thần Vương ư?

"Hiện tại biết rồi sợ rồi à? Đã quá muộn rồi." Lưu Đào cười khổ nói: "Ta coi như là bị ngươi hại chết rồi, y chắc chắn sẽ không tha cho ta, thậm chí còn làm liên lụy đến thương hội."

“Đợi lát nữa chúng ta lại tuyệt vọng, vị Thần Vương hậu kỳ này còn là đỉnh phong hả?” Long Hạo hỏi.

“Ta không biết, trở thành Thần Vương không lâu, có lẽ là ngàn năm rồi.” Lưu Đạo lắc đầu.

"Ngàn năm á, luận theo lý thuyết phế vật ở Thần giới, thời gian một ngàn năm, Thần Vương hoàn toàn sẽ không có chút tiến bộ nào, trừ phi là cơ duyên nghịch thiên, cũng chính là nói, vị Thần Vương này chỉ là sơ kỳ mà thôi, ừm, trước tiên đến quán bar uống ly rượu cho đỡ sợ đã.” Long Hạo thở phào nhẹ nhõm.

Đã có ma điện, chỉ cần không phải Thần Vương hậu kỳ và đỉnh phong qua đây, hắn cũng không cần phải quá lo lắng, Ngọc Chính Long có thể chống đỡ nổi.

“Cái tâm già của ngươi thật lớn.” Lưu Đào cũng sắp khóc rồi, đã đắc tội Thần Vương, còn có tâm trạng đi uống rượu sao?

Long Hạo cũng lười để ý đến hắn, lôi hắn đến quán bar ở Đông Lam thành, đám người Tiểu Hành Thiên ở trong phòng đã bắt đầu ca hát, uống rượu, bóc xiên.

Lưu Đào lần đầu tiên đến quán bar, trước đó vẫn luôn là giao dịch, sau đó trực tiếp lấy thương phẩm rời đi, còn chưa từng chơi ở Đông Lam thành, quan trọng nhất là quán bar này khai trương chưa lâu.

Việc kinh doanh của quán bar cũng không tệ, giá cả cũng không quá đắt, thần dân bình thường đều có khả năng tiêu dùng nhưng phòng riêng thì tiêu phí không nổi, đứng đằng sau quán bar này chính là phủ thành chủ, Tiểu Hành Thiên và những người khác được tự do ăn, uống vui chơi mà không tốn tiền.

Nhìn thấy bọn họ vô tâm vô phế mà ca hát uống rượu, Lưu Đào hoàn toàn không có tâm trạng này.

“Muốn hát bài gì? Hay là nghe nhạc?” Long Hạo nhiệt tình tiếp đãi: “Sau này nếu như không có việc gì thì dẫn thuộc hạ tới đây thả lỏng chút, ca hát, uống rượu gì đó.”

Lưu Đào với khuôn mặt cá chết, trong mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng đậm đặc: "Ta hiện tại không muốn ca hát, ta đang suy nghĩ lát nữa làm sao mới có thể chết vui vẻ một chút."

“Có kinh nghiệm, ta sẽ dạy cho ngươi tư thế tử vong.” Long Hạo nói: “Chúng ta ở Ngọc Long tộc nằm ngay đơ…ây dà, ta đã nói quá nhiều rồi, dù sao bọn ta cũng biết, có thể dạy ngươi."

Lưu Đào sững sờ, nằm ngay đơ ở Ngọc Long tộc? Các ngươi rốt cuộc đã làm gì vậy? Không phải mối quan hệ của các ngươi với Ngọc Long tộc rất tốt sao?

Ngàn vạn loại tư thế tử vong, làm sao nằm xuống mà đẹp trai nhất? Làm thế nào để cái chết được hạnh phúc nhất, oanh liệt nhất?

Chết tiệt rốt cuộc ta đã quen biết người nào vậy? Làm sao có thể có người nghiên cứu những điều này chứ?

Lưu Đào đột nhiên phát hiện ra rằng bản thân không biết chút gì về những người này, tất cả những gì biết được đều là những gì mà chính bọn họ nói.

“Ngọc Chính Long, lát nữa ngươi thanh toán hóa đơn.” Tiểu Hành Thiên đột nhiên nói.

“Không phải đã nói miễn phí hả?” Ngọc Chính Long không cam lòng, đã nói là ăn uống, vui chơi miễn phí, tại sao ta lại phải thanh toán hóa đơn chứ?

“Lần này là để chúc mừng ngươi, không phải miễn phí ăn uống.” Tiểu Hành Thiên với vẻ mặt nghiêm túc nói: “Cho nên, ngươi mời khách thanh toán hoá đơn.”

Ngọc Chính Long: "..."

Được rồi, các người thật là keo kiệt, chút tiền này còn tính toán sao?