Chương 1217 Bọn họ vẫn luôn lừa ta!
Chín vị Thiên Thần còn lại vẫn chưa đi, nhìn thấy cảnh này, cũng không thốt nên lời, lúc mười tuổi bọn họ đang làm gì? Là đang dưới cấp Thần hay lủng lẳng ở cấp nào?
“Được, ta thừa nhận thiên phú của mình không tốt, vậy Giang Sơn bảng gì đó thì sao, tại sao ta lại xếp thứ nhất?” Đế Mộng sắc mặt xanh mét, bởi vì đội khăn che mặt nên không ai nhìn thấy mặt, nhưng có thể nghe thấy lửa giận của nàng.
Long Hạo trầm mặc chốc lát, sau lưng xuất hiện một người, chín vị Thiên Thần đều ngẩn ra, Long Hạo bình tĩnh hỏi: "Ngươi có xinh đẹp bằng nàng ta không?”
Đế Mộng: “Không, không có…”
Vị nữ thần này ở đâu ra vậy? Tại sao lại xinh đẹp như vậy?
“Vị này thì sao?”
“Cũng không.” Đế Mộng mở miệng, một chút sức lực cũng không có, nhìn thấy Quỳnh Tiêu trước mặt, nàng thực sự xấu hổ.
“Vậy vị này thì sao?” Long Hạo lại lôi Vân Tiêu ra.
Đế Mộng: “…”
Người này ta đã thấy rồi, ta thừa nhận, ta không bằng nàng, bao gồm cả thực lực.
“Được rồi, liên tiếp ba Thần Nữ, ngươi nói ngươi có chỗ nào so được với bọn họ? Ngươi còn không biết xấu hổ nói mình đẹp sao?” Long Hạo khinh thường nói, dừng một chút, lại thở dài nói: “Con người ấy, quan trọng nhất là hiểu bản thân.”
“…”
Ta xấu, ta thừa nhận ta xấu!
“Nhưng tại sao ta lại xếp thứ nhất?” Đế Mộng không thể chấp nhận: “Thần giới nhiều Thần Nữ như vậy…”
“Xin lỗi, bọn ta chỉ biết ngươi.” Long Hạo bất lực nói, nữ nhân thì bọn ta chỉ biết ngươi, còn ba người đẹp kia, không thể lên bảng này được.
“…”
Đế Mộng nói không nên lời, chín vị Thiên Thần cũng ngẩn ra, tuy rằng không nhìn thấy mặt của Đế Mộng nhưng cũng biết được so với ba vị này thì vẫn còn kém xa.
Chết tiệt thật sự là đả kích người khác, thiên phú, dung mạo, toàn bộ phương diện đều bị đè ép, chết tiệt ngươi so ba vị này với bọn ta, có phải có hơi quá đáng không?
Lưu Thành thật sự không nhịn được, lạnh lùng nói: “Thiên phú không phải là tuổi tác càng trẻ đã có thành tựu Thần cấp thì càng tốt, có người chỉ cần có chút cơ duyên mà thôi.”
“Ừm, lời ngươi nói rất có lý.” Long Hạo gật đầu: “Chúng ta đánh cuộc thì sao? Nếu ngươi thắng, ta sẽ loại ngươi ra khỏi Phế Tài Bảng, sau đó nói với bọn họ bọn ta đã lầm, ngươi không phải phế tài.”
“Đánh cuộc gì?” Lưu Thành lạnh lùng nói.
“Một chiêu!” Long Hạo khoanh tay tự đắc: “Ta và ngươi mỗi người một chiêu, ai có thể lĩnh ngộ được võ học của đối phương thì người đó thắng, được không?”
“Võ học của đối phương?” Lưu Thành nhướng mày, lạnh lùng cười: “Ai biết ngươi có cố ý lấy ra một chiêu vũ kỹ không trọn vẹn để ta lĩnh ngộ hay không?”
“Ta có một chiêu võ học, cấp Chân Thần, các ngươi tỷ thí một chút, thế nào?” Đế Mộng nói: “Một chiêu này là do ta vô tình có được, ta cam đoan Lưu Thành sẽ không biết.”
“Cái gì cũng được.” Long Hạo hờ hững nói.
“Được.” Lưu Thành cũng đồng ý, thân là Thiên Thần, kiến thức uyên bác, biết võ học đạo lý cũng nhiều, chỉ một chiêu võ học cấp Chân Thần, với cảnh giới của hắn, sao có thể không lĩnh ngộ được chứ?
Đế Mộng lấy ra một mảnh da thú, trên đó ghi lại một chiêu kiếm, Kiếm Sao Băng Hà, một chiêu khá hay: “Các ngươi lĩnh ngộ đi.”
Long Hạo nhìn lướt qua, thẻ suy diễn trực tiếp suy diễn, trong nháy mắt đã hiểu được: “Được rồi, ngươi xem đi.”
“Được rồi?” Lưu Thành sững sờ, chỉ liếc mắt một cái mà ngươi đã nói được rồi? Chết tiệt ta đây là Thiên Thần, còn chưa nhìn ra manh mối, ngươi đang giả bộ sao?
Long Hạo mặc kệ hắn, trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm, khắp người hiện lên hàng ngàn đạo kiếm khí, mỗi đạo kiếm khí đều là một viên tinh thần, hội tụ thành ngân hà, một kiếm chém xuống, vạn tinh oanh sát, làm ra Kiếm Sao Băng Hà.
Một kiếm chém thẳng vào thần điện, không chút dao động, chiêu kiếm trực tiếp bị bẻ gãy.
“Đây là thần khí cấp Thần Vương, cứ thử thoải mái, ta đã lĩnh ngộ rồi, đến ngươi đấy.” Long Hạo thu trường kiếm, bình tĩnh nói.
Lưu Thành: “…”
Đến ta cái gì chứ? Chết tiệt cái gì ta cũng không nhìn ra, ngươi bảo ta đến, ngươi có phải quá đáng lắm không?
Đế Mộng cũng sững sờ, những Thiên Thần khác cùng bốn vị Thần Nữ cùng ngẩn ra, thiên tài có thể thiên tài đến trình độ này sao?
“Hay là các ngươi lại xuất ra một vài chiêu, hoặc là một bộ công pháp? Ngươi yên tâm, ta cũng có thể lĩnh ngộ.” Tiểu Hành Thiên cũng bước ra.
Đế Mộng khóe miệng giật giật, hoàn toàn không nói nên lời, lại lấy ra nữa, chẳng phải là tặng không cho các ngươi học sao?
“Hiện tại, còn cảm thấy bảng đơn này sĩ nhục các ngươi nữa không? Nếu không hay là đổi đi, bọn ta làm phế tài, các ngươi làm thiên tài được không?” Tiểu Hành Thiên bĩu môi, thở dài: “Các ngươi quá ngây thơ, người chung quanh các ngươi sợ các ngươi chịu không nổi đả kích này, mới nói các ngươi là thiên tài, cái này là đang lừa các ngươi, chỉ có bọn ta mới thành thật thôi.”
“…”
Ngươi đừng nói nữa, ngươi là anh của bọn ta được chưa, treo lên thì cứ treo đi, bọn ta là phế tài được rồi chứ!
Bọn họ vẫn luôn lừa ta!
…
Đế Mộng mang theo bốn vị Thần Nữ của mình rời đi, chín vị Thiên Thần cũng thất vọng mà rời đi.
Phế tài, nếu đổi cái này thành người khác mà nói, bọn họ nhất định đánh chết người kia, nhưng đối mặt với Thần Linh mười tuổi Tiểu Hành Thiên và Long Hạo biết võ học trong nháy mắt thì bọn họ hiểu, bản thân chính là phế tài.
Nhớ lại lời nói của Tiểu Hành Thiên, vẻ mặt Lưu Thành hoảng hốt: “Toàn bộ thế giới đều đang lừa dối ta, chỉ có bọn họ mới nói thật, ta chính là một phế tài.”
“Ồ, đây chẳng phải là người nổi tiếng phế tài, Lưu Thành đó sao?”
“Đây là Lâm Khâu của tặng tiền cho đồng tử đấy à, khi nào ta mở bảng đơn, ngươi cũng cho ta ít tài nguyên được không?”
“Đây là…”
Chín vị Thiên Thần sắc mặt đỏ bừng, trong lòng nổi giận, bọn ta biết mình là phế tài, nhưng chết tiệt nó có thể đừng nói trước mặt bọn ta được không?