← Quay lại trang sách

Chương 1239 Đến cấp Thần Đế ta còn chả muốn học

Trong lúc nhóm người còn dây dưa không dứt, các thần minh khác đã đến nơi, mở ra cuộc đại hỗn chiến.

Còn Huyết Thiên Tinh sau khi sử dụng ngọc bội trốn thoát, đã rơi trên một thảo nguyên trống trải, lúc này đây khắp người nó đầy máu me, thương thế rất nặng.

Khi đã chắc chắn xung quanh không có ai mới nuốt vội một viên đan dược rồi bắt đầu trị thương.

Hư không rung động, Kim Long ngự không bay đến, Ngao Bính nhìn Huyết Thiên Tinh phía dưới, lặng lẽ truyền tin tức.

Một canh giờ trôi qua, thương thế đã ổn, Huyết Thiên Tinh mới từ từ mở hai mắt ra, sau đó cả người đều ngẩn ra: “Lục Hành Thiên?”

Mẹ kiếp, ngươi tới từ khi nào vậy? Sao ngươi lại ở đây?

“Huyết Thiên Tinh?” Tiểu Hành Thiên tròn xoe mắt nhìn hắn: “Trùng hợp thật đấy, chúng ta gặp nhau nữa rồi.”

Huyết Thiên Tinh: “...”

Trùng hợp à? Trùng ông cố nội ngươi ấy, đây là cách vạch hư không đến một nơi ngẫu nhiên để tẩu thoát của Ma La, có xui xẻo đến mức dẫn ta đến trước mặt tên Lục Hành Thiên này không cơ chứ?

“Chỗ này chỉ có mình ngươi à?” Huyết Thiên Tinh đảo mắt nhìn xung quanh, phát hiện chỉ có mình Tiểu Hành Thiên, lòng lạnh xuống, sát khí nổi lên.

“Không phải, bằng hữu của ta qua bên kia xem xét rồi, một canh giờ sau sẽ quay lại.” Tiểu Hành Thiên tiện tay chỉ về một hướng.

“Một canh giờ á? Đủ để giết ngươi rồi!” Huyết Thiên Tinh cười lạnh một tiếng, thần lực bộc phát mạnh mẽ: “Hiện ta đã là Thần Linh, ở đây không còn ai khác, ngươi còn dám xuất hiện trước mặt ta cơ à? Để ta xem ngươi làm sao chạy thoát...”

Huyết Thiên Tinh còn chưa nói dứt câu, Tiểu Hành Thiên đã vung tay phát chưởng, lập tức đánh bay nó ra ngoài: “Ai nói ngươi đánh thắng được ta vậy? Lại còn với thân thể trọng thương của ngươi nữa?”

Huyết Thiên Tinh: “...”

Mẹ kiếp, thiên cơ kia không đúng rồi, theo lý mà nói, nếu ta trọng thương, lẽ ra sẽ không gặp phải bọn Lục Hành Thiên mới phải chứ, như thế chẳng phải ta tiêu chắc sao? Vậy tương lai ai sẽ giết Tiểu Hành Thiên?

Tiểu Hành Thiên lặng lẽ bước đến bên cạnh Huyết Thiên Tinh, tháo chiếc nhẫn từ tay y, quét mắt nhìn, vẻ mặt đầy khinh bỉ: “Hai cây thần dược cấp Chân Thần, hai chiếc bí thược Thần Linh thôi à? Nghèo rách!”

Huyết Thiên Tinh không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn đối phương.

“Yên tâm, ta không giết ngươi, bởi làm vậy không đáng, ngươi vốn không đáng để ta giết.” Tiểu Hành Thiên lấy đồ bên trong chiếc nhẫn, ném lại cho nó một câu rồi chắp tay sau lưng bỏ đi: “Ngu ơi là ngu, bái Ma La làm thầy, học được công pháp cấp Thần Vương thì đã tưởng ta đây lợi hại lắm rồi sao? Đến cấp Thần Đế ta còn chẳng muốn học.”

Nếu không phải vì nghèo, không mua nổi, ta nhất định sẽ học, Tiểu Hành Thiên nói thầm trong lòng.

“...”

Huyết Thiên Tinh còn đang ngây ngốc, không giết ta ư? Hắn không giết ta ư?

Lẽ nào Lục Hành Thiên chưa xem thiên cơ hiện trên Chư Thần Bảng hay sao?

Huyết Thiên Tinh cảm thấy có điều gì đó không đúng nổi, cứ thế mà ta được sống tiếp ư? Có phải ông trời đang trêu đùa ta đó không?

Về phần bí thược, giờ nó không còn tâm trí quan tâm đến thứ đó nữa, đầy vẻ bàng hoàng.

“Ta phải đi cho mau, hiện tại thiên cơ chưa đến, chưa phải lúc giết chết bọn chúng, đợi khi thiên cơ đến rồi, bọn chúng tuyệt không phải đối thủ của ta.” Huyết Thiên Tinh vội bò dậy, nhanh chóng bỏ đi.

Trên không trung, Ngao Bính lắc lắc cái đầu rồng, thằng nhóc này, cái thiên cơ gì đó, ngươi và đám Thần kia sao tin quá như thế nhỉ?

Tiểu Hành Thiên lấy được bí thược, lập tức trở về Tứ Bảng lâu, cất kỹ bí thược Thần Linh, giữ tin tức này.

Ngay lúc này, phía bên kia vẫn còn đang tranh giành cánh tay của Thiên Ngữ, tạm thời chưa có kết quả.

“Được rồi, lần này bí thược hết sạch rồi, tiếp theo chúng ta phải làm sao đây?” Ngọc Phong cau mày nói: “Hay là chúng ta ném bí thược đi?”

Mấy chiếc bí thược này không đáng tiền, hoàn toàn không có giá trị bán tin tức.

“Hay là... làm giả đi?” Long Hạo nhíu mày: “Nhờ Vân Tiêu đại nhân biến một cái, cầm bí thược ra ngoài, sau đó Vân Tiêu đại nhân sẽ băm vằm bọn chúng, rồi mang bí thược về được không?”

“...”

Ý kiến này của ngươi liệu có hơi tốn kém không? Nhưng nghĩ kĩ cũng có thể cân nhắc, nhưng mỗi lần đều đem bí thược quay về, đối phương không cướp được, chắc hẳn không đi mua nữa đâu, trong Thần giới trừ mấy người Vân Tiêu ra, từ Thần Vương trở xuống, có thể tìm được mấy người đối phó được cả đám thần minh chứ?

“Cứ đợi thêm, nghĩ cách kéo dài thời gian, bên phía Hồn tộc có tiến triển rồi, đã phái tay trong của họ quay về, điều tra tin tức.” Giang Thái Huyền chen lời: “Các ngươi không cần sốt ruột, mới bao lâu đâu, xuất hiện nhiều bí thược như vậy, cũng phải để họ bình tĩnh chút đã.”

“À phải, Tứ Bảng lâu có thể thêm một câu.” Giang Thái Huyền nghĩ ngợi rồi nói: “Thần Vương trở xuống, tùy ý nhặt bí thược, nơi này toàn phế vật.”

“Ý của tràng chủ là...?” Bọn người Long Hạo nhíu mày.

“Càng nhiều người mới càng nhiều tiền.” Giang Thái Huyền thản nhiên nói: “Một phần tin tức bán cho mấy chục thần minh, đủ nhiều rồi chứ? Nhưng nếu còn nhiều người đến mua hơn nữa thì thế nào?”

“Tràng chủ nói đúng lắm, nhưng mà, chúng ta lấy đâu ra tin tức về bí thược nữa? Mấy vị Thần đó sẽ đến sao?” Tiểu Hành Thiên cau mày.

“Không phải các ngươi đã nói nhóm người Tiểu Hàm Hàm và Yên Tuyết Hàn sẽ đưa qua đây sao? Vậy chẳng phải có rồi à?” Giang Thái Huyền nói: “Các ngươi truyền tin tức ra ngoài, báo cho các Thần biết, chìa khóa ở nơi ấy nhặt tùy thích, giống như đi chơi vậy, tự nhiên sẽ có thần đến thôi.”

Cũng giống cổ phiếu ở kiếp trước vậy, giá cổ phiếu tăng dường như một người tùy tiện mua một phần cũng có thể kiếm tiền được, nói gì đến mấy vị thần tâm cao khí ngạo, thực lực cường đại này chứ?