Chương 1238 Bắt Thiên Ngữ lại!
Ầm
Giữa lúc hai người đang nói chuyện vui vẻ, thần uy giáng lâm, Viên Sùng Sơn đến trước một bước, lạnh lùng quay nhìn hai người họ: “Chàng rể tốt, góa phụ của tộc ta, sao các ngươi không trở về tộc?”
“Thánh Viên tộc à?” Nét mặt hai người tái mét tại hiện trường, cái gì mà chàng rể tốt với góa phụ chứ? Chết tiệt, ai thèm đứng cùng với Thánh Viên tộc của ngươi, bọn ta tiếp cận vì có mục đích đấy biết không?
“Thiên Ngữ, hại chết chồng của mình, còn có mặt mũi sống tạm bợ trên thế gian này hả?” Viên Sùng Sơn lạnh lùng nhìn Thiên Ngữ: “Hôm nay ta sẽ trấn áp ngươi trước!”
“Hừ, khẩu khí lớn đấy.” Thiên Ngữ hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Trước khi bước vào Chư Thần Bảng, ta chưa từng nghĩ đến việc lừa dối Thánh Viên tộc, hôm nay ngươi đến đây, ta sẽ trảm ngươi trước, chặt đứt một cánh tay của Thánh Viên tộc!”
“Sư tỷ...” Huyết Thiên Tinh có chút lo lắng, xét cho cùng Lão Viên này cũng là hàng Bán Thần Vương, chẳng biết sư tỷ nhà mình có lo liệu nổi không.
“Yên tâm, chỉ là một con vượn già thôi mà, đã bước Bán vào quan tài rồi, hôm nay ta sẽ cho ông ta nhập thổ quy an!” Thiên Ngữ cao ngạo nói một câu, tóc đen bay phơ phất, mang theo vẻ điên cuồng.
“Lão Viên, hình như ngươi bị người ta coi thường rồi, vậy hãy thêm cả ta nữa.” Ngọc Băng Vân cười nhạt một tiếng, ngự không bay đến.
“Ngọc Long tộc à?” Con ngươi Thiên Ngữ co lại, sao cả Ngọc Long tộc này cũng đến nữa?
“Còn bọn ta nữa, mọi người dựa vào bản lĩnh, đều có cơ hội.” Đế Mộng cũng đến rồi, bên cạnh có Bán Thần Vương trưởng lão Đế Thần Cung theo cùng.
“Còn có...”
“...”
Ôi mẹ kiếp, rốt cuộc bọn ta đã trêu ai chọc ai rồi, Thánh Viên tộc đến gây rắc rối, bọn ta cũng chịu, sao đến hết cả thế? Chín đại thế lực chiến trường Chư Thần, trừ bọn Tứ Bảng lâu của Long Hạo, thì đến đủ cả ư?
Huyết Thiên Tinh cũng ngây người, ta có cần hét lên thật to rằng sư tôn của ta là Ma La không? Liệu có bị Thánh Viên tộc đập chết không? Việc này rất có thể chứ không đùa!
“Động thủ mau đi, còn thêm mấy mươi thần minh đang trên đường đến đấy.” Viên Sùng Sơn trầm giọng nói, miệng chưa dứt lời thì tay đã đánh ngay một chưởng đến.
“Cẩn thận vào, đừng đánh chết Huyết Thiên Tinh đấy.” Đế Mộng vội nói, vẫn nên giữ lại hắn để thu thập ba tên yêu nghiệt bọn Long Hạo chứ.
“...”
Có ai nói cho ta biết đang xảy ra chuyện gì không? Còn thêm mấy mươi thần minh đang trên đường đến á? Nếu chỉ đám thần minh này, không phải Thái Thượng Chân Thần hậu kỳ, đỉnh phong thì cũng hàng Bán Thần Vương, chỉ duy mỗi Đế Mộng cảnh giới Thiên Thần, thần minh mà bọn họ đều phải kiêng dè nể sợ, sẽ yếu sao?
“Sư tỷ, phải làm sao đây?” Huyết Thiên Tinh bàng hoàng, sắp đánh nhau đến nơi rồi, tấm thân nhỏ bé của ta không thể nhúng tay vào nổi đâu.
“Ngươi á? Ngươi thì giao cho bổn Nữ Đế!” Đế Mộng cười lạnh một tiếng, trực tiếp đánh về phía Huyết Thiên Tinh, chẳng những phải đoạt lấy bí thược mà còn phải bắt sống, tốt nhất giữ lại nuôi, trong thời khắc then chốt sẽ thả ra đối phó với đám Long Hạo.
“Thiên Thần à?” Khóe miệng Huyết Thiên Tinh giật một cái, Thiên Thần thì cũng thôi, đằng này lại còn là Đế Nữ Đế Thần Cung, bản lĩnh phi phàm, chết tiệt ta đánh thế nào được?
“Ma...”
Bốp
Chưa kịp dứt câu thì Huyết Thiên Tinh đã trực tiếp bị đánh văng ra ngoài, nôn ra thần huyết, rất thê thảm.
Bên phía Thiên Ngữ cũng chẳng khá hơn, một gã Viên Sùng Sơn đã đủ đau đầu rồi, đằng này còn có thêm bảy tám vị cường giả không kém phần lợi hại, như thế thì cho dù Ma La có đến, với một thân tu vi thế này, đối mặt với thế trận này cũng toang.
“Sư đệ, ngươi đi trước đi.” Thiên Ngữ nuốt xuống một ngụm máu, lớn tiếng quát nói.
“Sư tỷ, sau này chúng ta sẽ gặp lại.” Huyết Thiên Tinh đổi sắc mặt ngay, trở tay lấy miếng ngọc bội.
“Trước mặt bổn Đế Nữ đây, còn mơ chạy thoát được sao?” Đế Mộng cười lạnh một tiếng, vừa nhấc tay đã có ngàn vạn vì sao hội tụ, trấn áp xuống: “Thần phục mới là kết cục của ngươi!”
“Muốn bắt ta lại à? Bảo Đế Thần đến thì còn tạm được.” Huyết Thiên Tinh hừ lạnh một tiếng, lập tức đập vỡ miếng ngọc bội, đột nhiên hư không nứt vỡ, ánh sáng đen bao bọc toàn thân, trực tiếp vào trong vết nứt hư không.
“Đáng chết, chiêu trò của Thần Vương à?” Sắc mặt của Đế Mộng trầm xuống, ánh mắt tỏ ra khó coi, lời vừa nói ra lập tức thành lời tự vả.
“Bắt Thiên Ngữ lại!”
Thấy Huyết Thiên Tinh chạy mất, bọn người Viên Sùng Sơn không dám dây dưa thêm nữa, lần lượt lấy ra các vật phẩm kỳ dị, bắn phá xuống.
Sắc mặt của Thiên Ngữ đại biến, vội lấy ngọc bội ra đập vỡ, hư không lại nứt ra, vội luồn người vào trong, nhưng những vật phẩm kỳ dị kia sấn đến, hư không bắt đầu nhanh chóng liền lại.
“Ngươi có thủ đoạn của Thần Vương, bọn ta cũng có!” Viên Sùng Sơn cười lạnh nói.
Thần Vương của bọn ta tuy không sánh bằng của các ngươi, nhưng bọn ta đông!
Ầm
Từng luồng sức mạnh oanh kích, sắc mặt Thiên Ngữ kịch biến, một ngụm máu phun ra, gắng gượng đi vào vết nứt trong hư không, nhưng một cánh tay đã bị chém rơi xuống, trên cánh tay còn có một chiếc nhẫn.
Bí thược Chư Thần của ta!
Lòng Thiên Ngữ như đang rỉ máu, nhưng không dám trì hoãn thêm chút nào, chỉ có thể hoảng loạn chạy xa: “Thánh Viên tộc, món nợ lần này, Thiên Ngữ ta sẽ nhớ kỹ!”
Viên Sùng Sơn cười lạnh, nếu không trảm được ngươi thật muốn giết ngươi quách đi cho rồi, nếu không có lần này, ngươi cũng đâu tha cho Thánh Viên tộc ta.
“Bí thược Chư Thần!”
Nhìn chiếc nhẫn không gian trên cánh tay kia, tám vị cường giả lại ra tay, nhưng lần này là bắt đầu hỗn chiến, bọn họ đều muốn lấy chiếc nhẫn kia.
“Chư vị, cứ giao cho ta giữ, sau này phân chia sau có được không? Những thần minh khác đến rồi kìa.” Viên Sùng Sơn lên tiếng nói.
“Nghĩ hay đấy, sao không phải giao cho ta giữ?” Ngọc Băng Vân không khách khí chút nào nói ngay.
“Vật này do góa phụ của tộc ta làm rơi lại, là vật phẩm của tộc ta.” Viên Sùng Sơn chẳng cần mặt mũi gì nữa.
“Người có thể ra tay với cả góa phụ trong tộc của mình, bọn ta không tin ngươi nổi.” Bán Thần Vương của Đế Thần Cung hừ lạnh một tiếng, tay không để chậm, túm nhanh về phía chiếc bí thược.