Chương 1242 Không phải vừa nói tháo dỡ Tứ Bảng lâu à?
Chiến trường Chư Thần, không ít thần minh đến, trong đó có mấy vị nhanh chân chạy sang Tứ Bảng lâu, một vị thần nữ áo trắng xinh đẹp diễm lệ, thần thái lãnh đạm, đi theo bên cạnh nàng còn có một vị thần nữ áo đỏ nộ khí bừng bừng.
“Tỷ tỷ, lát nữa nhất định phải dỡ bỏ Tứ Bảng lâu, ngang nhiên dám nói Đế Mộng là đệ nhất xấu xí nữ, nhất định phải cho bọn chúng nhìn cho rõ.” Thần nữ áo đỏ nói.
“Muội đó, Đế Mộng còn chưa nói gì mà muội đã tức giận rồi.” Thần nữ áo trắng lắc đầu cười nhẹ, tiếp tục gia tăng cước lực: “Tỷ đã truyền tin rồi, bảo Đế Mộng sang đây, tỷ cũng muốn biết, bí thược kia có phải nhặt tùy thích thật không.”
“Chuyện bí thược, tỷ tỷ còn chưa rõ hay sao? Tỷ tỷ là cường giả từng tung hoành chiến trường Chư Thần năm xưa cơ mà.” Thiếu nữ áo đỏ nói với vẻ sùng bái.
“Tung hoành chiến trường thì đã sao chứ, đã bao nhiêu năm rồi, cũng không sao bước đến cảnh giới Thần Vương, cứ luôn thiếu một chút đến bước ngoặc chuyển tiếp như vậy.” Thần nữ áo trắng than thầm một tiếng, thần sắc mang theo một vẻ tẻ nhạt.
“Tỷ tỷ không cần sốt ruột, sớm muộn tỷ cũng sẽ thành Thần Vương mà.” Thần nữ áo đỏ vội nói: “Những vị thần cùng vào Chư Thần Bảng với tỷ năm xưa, chẳng phải cũng có người chưa trở thành Thần Vương sao? Lần này tỷ tỷ xuất sơn, đoạt lấy một chiếc bí thược, vào Chư Thần Bảng lần nữa, chắc chắn sẽ thành Thần Vương, hơn nữa còn là Thần Vương vô địch nữa kìa!”
Thần nữ áo trắng lắc lắc đầu, không nói thêm, ánh mắt dời đến phía dưới: “Tứ Bảng lâu đây sao?”
Nhìn Tứ Bảng lâu bên dưới, thần nữ áo trắng ngự không xuống, thấy các thần minh ngồi đông nghịt bên trong, có phần kinh ngạc, lại có thể có nhiều thần minh đến như thế cơ à? Các ngươi rảnh rỗi lắm sao, ở đây nghe đọc sách, không đi tìm bí thược ư?
Thần nữ áo trắng khẽ chau đôi mày, cảm thấy có gì đó không đúng, Chư Thần Bảng kỳ trước, người người đều không để phí chút thời gian đổ xô đi tìm bí thược, giết chóc lẫn nhau, kỳ này, nhiều thần minh như vậy lại ngồi đây để uống trà nghe sách sao?
“Ai là Long Hạo? Lập tức bước ra đây.” Thần nữ áo đỏ hô to.
“Đến gây rối à?” Thấy thần nữ áo đỏ với thần sắc bất thiện, các thần minh có mặt đều nhìn sang, không khỏi lắc đầu, một nàng Thiên Thần thì làm gì được ở đây?
“Vị kia là Bạch Y nữ thần, Tô Thần chăng?” Một vị Thái Thượng Chân Thần nhìn sang phía thần nữ áo trắng, thốt lên kinh ngạc.
“Bạch Y nữ thần á? Người tham gia Chư Thần Bảng kỳ trước sao? Năm xưa trong trận chiến Chư Thần Bảng đã giết không biết bao nhiêu thần minh, được người ta gọi là Bạch Y sát thần, đã qua nhiều năm như vậy, không biết đã mạnh đến mức nào rồi.”
“Năm xưa Tứ Thần Vương dựng thành uy danh vô hạn, dưới Thần Vương có tám vị vô địch, nếu Bạch Y nữ thần không đi thì các vị vô địch kia đã là chín vị.” Có vị thần minh nói.
“Thần Vương không ra, tám vị vô địch kia không đến, vị này chính là người đệ nhất dưới Thần Vương, lần này Tứ Bảng lâu gặp phiền phức rồi.” Một vị Bán Thần Vương nói.
Hắn có thể nhìn ra, tu vi hiện nay của Tô Thần cùng là Bán Thần Vương, nhưng đối mặt với vị sát thần Tô Thần, hắn không có chút phần thắng nào cả.
Chư Thần Bảng năm xưa, Tứ Thần Vương, tám vị vô địch, nếu không phải do Tô Thần rời đi, không tham gia cuộc phân định, đã là cửu vô địch rồi.
Nàng ta năm xưa thật xứng với cái danh vô địch dưới Thần Vương, bấy nhiêu năm qua đi, cho dù chưa thành Thần Vương, thực lực cũng đã khủng khiếp hơn nhiều.
“Ta chính là Long Hạo đây, các ngươi ai tìm ta?” Long Hạo bước ra, nghi hoặc hỏi.
“Người chính là Long Hạo hả? Hôm nay, nếu ngươi không xin lỗi Đế Mộng tỷ tỷ, trả lại công đạo cho tỷ ấy, thì Tứ Bảng lâu của ngươi cũng không cần tồn tại nữa!” Thần nữ áo đỏ lạnh lùng nói.
“Tên ngươi là gì?” Long Hạo nhíu mày.
“Ta ư? Dương Na!” Thần nữ áo đỏ ngạo nghễ đáp.
“Chưa từng nghe qua.” Long Hạo lắc lắc đầu, nói: “Cơ mà này, ngươi nói cá gì mà xin lỗi Đế Mộng rồi trả lại công đạo cho Đế Mộng là sao đấy? Ta có lỗi với nàng ta lúc nào?”
Chuyện ngươi làm có lỗi với tỷ ấy còn ít à? Đầu tiên là Sửu Nữ Bảng, tiếp đến là chuyện đọc sách và Thiên Ngữ, vậy mà ngươi còn mặt mũi nói mình không có lỗi với tỷ ấy sao?
“Đừng có nói với ta là cái Giang Sơn bảng gì đó không phải do người làm ra nhé? Biết điều thì mau tháo bảng xuống đi, bằng không ta sẽ phá bỏ Tứ Bảng lâu này!” Dương Na lạnh lùng nói.
“Khụ, vị thần nữ Dương Na này, hai người yêu cầu tháo bảng thì không thành vấn đề nhưng không được phá bỏ Tứ Bảng lâu.” Một vị Bán Thần Vương lên tiếng, hai người phá đi rồi thì bọn ta đi đâu mua tin tức bí thược chứ?
“Vân Tiêu đại nhân, hai vị này rõ ràng đến đấy để gây rối, làm phiền các vị xử lý giúp.” Long Hạo mở miệng nói.
“Úi chà, tỷ tỷ ta ở đây mà các ngươi còn dám nói càn làm bậy ư?” Dương Na cười lạnh một tiếng, chẳng sợ hãi chút nào.
Tô Thần khẽ chau đôi mày, trên khuôn mặt lãnh đạm tỏa ra chút khí lạnh: “Do ta nhiều năm không xuất quan nên người đời đều đã quên rồi...”
“Do ta không cầm đến đao hay do các ngươi ảo tưởng, ý ngươi như vậy đúng không?” Tiểu Hành Thiên bĩu môi.
Tô Thần: “...”
Vân Tiêu hờ hững bước đến, phía sau còn có Quỳnh Tiêu và Bạch Tố Trinh, các nàng rảnh rỗi lại đến sau Tứ Bảng lâu thưởng trà, ừm, là loại trà ngon thật sự.
“Thật đẹp... Không đúng.” Dương Na và Tô Thần kinh ngạc sững sờ, cùng là nữ thần nhưng khoảng giữa hai người họ và ba vị này hình như không chỉ một phân nửa thước?
“Dưỡng thương cho tốt, giác ngộ đạo tâm, tìm võ đạo của chính mình rồi hãy đến, bây giờ ở đây gây sự, ngươi chưa đủ năng lực đâu.” Vân Tiêu bước đến, nhìn Tô Thần, nhẹ nhàng bỏ lại một câu rồi đi mất, từ đầu chí cuối không hề có ý định động thủ.
“Ngươi... Tỷ tỷ?” Dương Na tức giận, vừa định mở miệng nhưng lại thấy tỷ tỷ nhà mình đang đứng ngây người ra đó, ngơ ngẩn nhìn Vân Tiêu, cúi gập người: “Xin tiền hối chỉ điểm!”
“...”
Tất cả thần minh đều ngơ ra, phải chăng bọn ta đã nghe lầm rồi không? Rốt cuộc các ngươi đến đây để làm gì vậy? Không phải vừa nói tháo dỡ Tứ Bảng lâu sao? Người ta chỉ nói một câu, ngươi đã như thế rồi?