Chương 1246 Ngươi đánh được bao nhiêu người?
“Đế Mộng tỷ tỷ.” Dương Na vội vã chạy qua, nét mặt phấn khởi vui mừng nắm lấy tay Đế Mộng.
Tránh ra, ta không muốn nói chuyện với muội!
Nội tâm Đế Mộng sụp đổ rồi, nói tình cảm sâu đậm, đòi lại thể diện cho ta đâu?
Cảnh tượng này không đúng một chút nào hết!
“Đế Mộng.” Thần sắc Tô Thần lãnh đạm, vừa nói đã toát vẻ trang nghiêm: “Ta cảm thấy Tứ Bảng lâu nói rất đúng, rất công chính.”
“...”
Chết tiệt, Tứ Bảng lâu này có độc sao, tỷ là nửa bước Thần Vương cơ mà, tỷ bảo phải tháo bỏ Tứ Bảng lâu đâu? Đến tỷ cũng nói Tứ Bảng lâu nói đúng á?
“Tứ Bảng lâu quả thực nói rất đúng.” Dương Na cũng thay đổi thái độ trước đây, cảm khái nói: “Không chỉ mình Đế Mộng tỷ phế vật, ta cũng vậy.”
Muội tự thừa nhận mình được rồi, đừng có kéo ta vào được không?
Đế Mộng buồn rũ rượi, tỷ muội hai người ở nhà làm tổ còn hơn, khi không chạy ra đây làm gì cơ chứ, cho ta đả kích mạnh hơn à?
“Tiểu Na nói không sai.” Tô Thần cũng nói: “Ta cũng là phế vật.”
Đế Mộng trố mắt nhìn, hai người bị làm sao vậy? Dương Na tự nói mình là phế vật, tỷ cũng tự nhận mình là phế vật ư?
Tỷ là Bán Thần Vương đó, một tồn tại có thể sánh ngang với tám kẻ vô địch, tỷ cũng tự cho rằng mình phế vật á, hai người bị tẩy não rồi hay sao vậy?
“Có phải Thần Vương Tứ Bảng lâu trở về, động thủ với hai người không?” Đế Mộng cau mày, nghi rằng tỷ muội hai người đang bị khống chế.
Tô Thần lắc đầu: “Không phải thế, ta chỉ tự biết lượng sức mình thôi.”
Người ta sáng tạo công pháp vượt cấp, còn chẳng thở dốc một hơi, không thèm suy nghĩ, như vậy ai còn bì được nữa chứ? Chết tiệt.
Những thiên tài bế quan hàng trăm ngàn năm sáng tạo công pháp, từng bước trở thành Thần Vương thì đã sao? Ừ, ngày xưa những người như thế được xưng yêu nghiệt, ngày nay Tô Thần mới phát hiện ra, những kẻ ấy cũng phế vật.
Sáng tạo cái gì mà chẳng lợi hại chút nào, thở một hơi đã sáng tạo được công pháp mới tài, còn có thể suy diễn hoàn chỉnh bộ công pháp chắp vá, giống hệt bản gốc, không sai một chữ, như thế chỉ một từ yêu nghiệt vẫn chưa đủ hình dung, phải nói làm cho người ta sợ khiếp.
Ít nhất, Tô Thần bị làm cho sợ mà Dương Na cũng bị làm cho sợ.
Sao Thần giới lại xuất hiện loại quái vật thế này, lại thêm không chỉ có một, qua lời kể của Long Hạo, hắn chưa phải kẻ thiên tài nhất, Tiểu Hàm Hàm mới phải!
Tên tuổi Tiểu Hàm Hàm, nàng đã biết qua, đối với sự thiên tài của Tiểu Hàm Hàm, nàng cũng đã từng nghe nói, chẳng ngờ có thể thiên tài đến tận mức này.
Nói bọn họ là thiên tài thì chúng ta chẳng phải phế vật thì là gì? Cái bảng phế vật kia, rất công tâm, rất uy tín, không sai chút nào.
Đế Mộng thở dài, biết tự lượng sức mình sao? Tại sao phải so sánh độ thiên tài với bọn Long Hạo, độ xinh đẹp với đám người Vân Tiêu? Logic của ba tên này rõ ràng có vấn đề, theo cách phân định của họ, trên cơ bản Thần giới toàn một lũ phế vật xấu xí.
“Theo ta đến Đế Thần Cung trước đi.” Đế Mộng nghĩ một chút rồi nói.
“Tiểu Na sẽ đi với muội.” Tô Thần bình tĩnh nói: “Hiện tỷ đã là khách khanh của Tứ Bảng lâu, phải tùy người ta sai khiến.”
Đế Mộng: “...”
Chắc chắn tỷ đã bị người ta khống chế mất rồi, Tứ Bảng lâu này đáng sợ quá, người vô địch dưới Thần Vương cũng bị tẩy não thành ra thế này.
“Đế Mộng tỷ tỷ, ta đi cùng tỷ đến Đế Thần Cung xem sao.” Dương Na nói.
Đế Mộng gật gật đầu, không nói thêm gì, dẫn Dương Na đi khỏi.
Hai người tăng tốc đến Đế Thần Cung, trên đường đi Đế Mộng mở lời hỏi: “Tiểu Na, khi nãy ở Tứ Bảng lâu ta không tiện hỏi nhiều, rốt cuộc hai người đã gặp phải chuyện gì vậy, có phải bị người ta khống chế không?”
“Đế Mộng tỷ tỷ, bọn ta chỉ biết tự lượng sức mình thôi.” Dương Na nghiêm túc nói.
“...”
Thôi được, cả muội cũng bị tẩy não điều khiển mất rồi, tự lượng sức mình cái rắm chó gì, chắc chắn đám người Long Hạo đã giở thủ đoạn gì đó, mê hoặc hai người.
Bên phía Đế Mộng không hỏi ra được gì, còn bên phía Tứ Bảng lâu, nhóm người Long Hạo đang nghe thủ hạ hồi báo tin tức, chuẩn bị cho hành động tiếp theo.
“Tô Thần, với thực lực của ngươi, có thể đánh được mấy Bán Thần Vương?” Long Hạo nghiêm túc hỏi.
Tô Thần sững sờ, thần sắc rất cổ quái: “Ý người là sao? Người đắc tội với bao nhiêu Bán Thần Vương?”
Vấn đề người hỏi khiến ta rất hoảng đấy, vừa mở miệng đã hỏi ta đánh được bao nhiêu Bán Thần Vương là sao? Ta được xưng vô địch dưới Thần Vương nhưng vẫn chưa thành Thần Vương, có thể xem Bán Thần Vương như nhãi nhép, còn trấn áp nhiều Bán Thần Vương thì ngay cả các Thần Vương vừa đột phá, cũng không có bản lĩnh này.
“Bọn ta chỉ muốn hiểu rõ về thực lực của ngươi thôi.” Tiểu Hành Thiên nói: “Có thể đánh mười người hay một trăm người?”
Tô Thần: “...”
Cách các ngươi ước lượng thực lực đây à? Một lúc đánh được bao nhiêu người cùng cấp á?
Cách ước lượng thực lực này, thật kỳ quái làm sao.
“Chắc chừng ba hoặc bốn người.” Tô Thần suy nghĩ rồi nói: “Người có thể trở thành Bán Thần Vương, thực lực đều không hề kém cỏi, phải đối đầu với ba bốn người một lúc, cái giá ta phải trả chính là trọng thương để giết được họ, nhưng nhiều hơn nữa ta chỉ có thể chạy thôi.”
“Thực lực vẫn hơi yếu, nhưng cũng hết cách, ai kêu ngươi là phế vật chứ.” Ngọc Phong lắc đầu thở dài, có chút thất vọng.
Ngươi có biết Bán Thần Vương có nghĩa là thế nào không? Chính là người chỉ Bán nữa là đến cảnh giới Thần Vương, đã không xem như Thái Thượng Chân Thần bình thường được nữa rồi, biết không hả? Tô Thần không có cách nào lý giải, chắc não mấy tên thiên tài đều như thế.
“Nếu phải đối mặt với mấy mươi tên Bán Thần Vương, mấy trăm đến một ngàn Thái Thượng Chân Thần, ngươi có chắc mình chạy thoát được không?” Tiểu Hành Thiên lại hỏi.
“Ta có thể thoát ly Tứ Bảng lâu không?” Tô Thần không điềm tĩnh nổi nữa, rốt cuộc các ngươi đã đắc tội với ai rồi, vừa mở miệng đã mấy mươi Bán Thần Vương, mấy trăm đến hàng ngàn Thái Thượng Chân Thần, thế trận như vậy, vây giết một Thần Vương cũng đủ đấy biết chưa?
Chết tiệt ngươi còn muốn ta đi, giờ ta đang sợ lắm đây, ta không cần công pháp gì gì nữa, ta về chốn của mình đã được rồi, thành Thần Vương hay không, ta từ từ rèn, sớm muộn cũng sẽ đột phá được.