Chương 1247 Họ đang làm gì vậy
“Không thể được.” Long Hạo dứt khoát đáp, ngừng một chút, lại nói: “Hơn nữa chỉ nhờ ngươi chạy đi thôi mà, chắc không phải đến chạy trốn cũng không có chiêu trò gì đấy chứ?”
“Có thì có, nhưng mà...”
“Đừng có nhưng nhị gì nữa, có thì được rồi, chúng ta thương nghị chút, phải làm thế nào để thu được nhiều tài nguyên hơn.” Long Hạo nói.
“...”
Các ngươi còn không thèm hỏi ý kiến của ta nữa hả? Ta không muốn làm việc nguy hiểm như thế, có khác gì bắt ta đi chết đâu!
“Tiếp theo đây, bọn ta sẽ giao cho ngươi một chiếc bí thược, sau đó ngươi mang theo nó chạy đi, đừng để mình bị lộ, đừng giết người, ngươi có thể cướp tài nguyên hay gì đó từ trên người họ, nhưng cố gắng đừng hại đến mạng người.” Long Hạo nói: “Ta muốn tốt cho mọi người thôi, ngươi mà giết mất người, sau này không còn ai đến mua tin tức về bí thược nữa rồi.”
“Phải, chúng ta không chỉ đưa bí thược ra ngoài, còn phả phao tin rằng chiếc bí thược này rất dễ đoạt, chỉ cần một người cũng lấy được, như vậy mới càng có nhiều người đến mua tin tức.” Tiểu Hành Thiên nói.
“...”
“Chuẩn, cứ vui vẻ quyết định vậy đi, tỷ yên tâm, tuyệt đối không có ai tiếp ứng hay bảo vệ tỷ đâu, không thế thì cần tỷ làm gì nữa?” Ngọc Phong lại nói.
Câu này của ngươi rõ ràng muốn nói không màng sống chết của ta chứ gì? Tô Thần không bình tĩnh được nữa, các ngươi không hỏi đến ý kiến của ta luôn sao?
“Làm cho tốt, nếu làm tốt, bọn ta sẽ giải quyết vấn đề cho ngươi mà không cần lấy tài nguyên.” Long Hạo nói, nếu kiếm được nhiều tiền thì có thể không tính toán mà giúp nàng ta một tay.
“Ta thấy mình tự ra ngoài kiếm tài nguyên vẫn tốt hơn.” Cuối cùng Tô Thần cũng lên tiếng, khi nãy ba tên này thảo luận quá sức sôi sổi, hoàn toàn không có cơ hội nói chen vào.
“Tùy sai tùy bảo.” Tiểu Hành Thiên rũ rượi nói: “Đây chính là lúc Tứ Bảng lâu cần đến ngươi đấy, sao ngươi có thể rút lui được?”
“...”
Ta nuốt lời không được sao?
“Yên tâm đi, bọn ta đâu có bắt ngươi giúp mãi đâu, ngươi chỉ phụ trách đem bí thược đi tặng thôi, tặng bí thược xong rồi thì hết chuyện, sau đó ngươi có thể tự đi tìm tài nguyên rồi.” Long Hạo an ủi nói.
Nhìn ba gã kia thảo luận xôn xao, nói chuyến này có thể kiếm chác được bao nhiêu tài nguyên, sắp đại phát tài, tâm can nàng có chút nhói đau, chuyện mạo hiểm đó, ta phải đi đấy!
“Rốt cuộc các ngươi nghĩ cái gì vậy?” Tô Thần không sao hiểu được, nét lãnh đạm trên gương mặt nàng dần dần biến tan mất, đối diện với ba gã này, đổi lại là ai cũng không thể điềm tĩnh nổi: “Các ngươi có biết các ngươi đang nói gì không?”
“Biết chứ.” Long Hạo gật gật đầu, lại nói: “Chúng ta ký kết khế ước pháp tắc trước, ngươi không được tiết lộ ra ngoài, bí thược này do bọn ta đưa đi.”
“Các ngươi muốn dùng bí thược để đổi lấy tài nguyên, sao không trực tiếp bán đi cho rồi? Sao phải rắc rối như vậy?” Tô Thần nói, nhiều thần minh đến Tứ Bảng lâu của ngươi như vậy, trực tiếp bán bí thược, lấy tài nguyên, đơn giản biết bao.
Tiểu Hành Thiên nhìn nàng bằng biểu cảm nhìn kẻ chậm hiểu kém thông minh: “Ngươi không chỉ xấu, không chỉ...”
“Ngươi đừng nói nữa, hay nói cụ thể ta cần phải làm gì đi.” Tô Thần vội cắt ngang, ta thừa nhận mình phế vật, không đẹp bằng mấy người Vân Tiêu, nhưng ta cũng không muốn thêm cái danh không đủ chỉ số thông minh.
“Sinh mạng quan trọng nhất, điều kiện tiên quyết chỉ cần tỷ còn sống đưa bí thược đi đã đủ rồi.” Ngọc Phong nói: “Không cần biết tỷ làm thế nào, nhất định phải bảo đảm, đưa được bí thược này ra ngoài cho bọn họ tranh đoạt, về phần ai đoạt được thì xem bản lĩnh của họ.”
Tô Thần trầm mặc không nói, bí thược của các ngươi nhiều lắm sao? Rốt cuộc ai là người mở Chư Thần Bảng này vậy, những người khác đều đang đi tìm bí thược, cầu còn không được, còn các ngươi thì chết tiệt lại trăm phương ngàn kế đưa ra ngoài à?
“Phen này đưa bí thược đẳng cấp nào ra ngoài? Thái Thượng hay Thiên Thần?” Tiểu Hành Thiên đặt nghi vấn.
“Thần Nhân đi, hôm nay Thần Nhân, ngày mai đổi thành cao cấp.” Long Hạo nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Hiện giờ chắc các thần minh đã đến không ít, ừm, càng nhiều thần tranh đoạt thì có thể kiếm được càng nhiều tiền hơn.”
Theo lời Long Hạo nói, lúc này đây tại chiến trường Chư Thần đã có thêm các vị thần minh lạ mặt đến, họ vừa bắt đầu xông pha vào chiến trường Chư Thần, đi khắp nơi tìm kiếm.
“Bí thược nhặt tùy thích đâu? Mẹ kiếp, ta đã đi tìm mấy canh giờ rồi mà chẳng thấy gì cả.” Một vị Thiên Thần giận dữ.
“Chúng ta bị lừa rồi, Tứ Bảng lâu là đồ lừa đảo, cố ý trêu đùa chúng ta.”
“Bí thược mỗi đẳng cấp đều chỉ có mười chiếc, cộng dồn tất cả cũng nhiều rồi, nhưng không nhanh vậy đâu, những chiến địa khác còn chưa xuất hiện chiếc nào, ở đây đã xuất hiện mấy chiếc rồi, nói nhặt tùy thích có hơi khoa trương, nhưng cũng xem như dễ tìm.”
Có thần minh hiểu, bí thược Chư Thần kia vốn khó tìm, nếu thật nhặt tùy thích, vậy Chư Thần Bảng này còn gì thú vị chứ? Còn cần họ làm gì?
Những thần minh này, phần lớn đều đến từ Thần giới, cũng có vài vị thần từ chiến trường khác chạy sang.
Tại chiến trường cũ của họ, chưa có thu hoạch, nghe nói bí thược bên này dễ tìm, tất nhiên sẽ kéo qua.
“Tứ Bảng lâu lại mở thiên cơ rồi, mọi người nhanh nào.”
Một tiếng dài truyền đến, truyền khắp lãnh địa Tứ Bảng lâu, không ít các thần minh nhận được tin tức, nháo nhào chạy sang.
Có vài vị thần minh mới đến có chút bàng hoàng, Tứ Bảng lâu chẳng phải là nơi lập nên Tứ Đại Sỉ Nhục bảng sao, liên quan gì đến thiên cơ chứ?
Nhìn thấy phần lớn các thần minh chạy đi, mấy vị thần minh mới đến chiến trường lấy làm kỳ quái, cũng chạy theo sang, rất nhanh bị làm cho kinh hoàng, đây là Tứ Bảng lâu sao?
Chỉ thấy bên ngoài Tứ Bảng lâu, lớp lớp thần minh đông nghìn nghịt, vòng người vây chặt bên trong ba lớp bên ngoài ba lớp, chỗ này đang xảy ra chuyện gì vậy, Chư Thần vây công Tứ Bảng lâu à? Nhưng nhìn có vẻ không giống lắm.
Các thần minh vây quanh liều mạng chen lên phía trước, hình như tiến vào Tứ Bảng lâu, nhưng thần minh trước mặt quá đông, bất kể những thần minh phía sau cố sức chen lên thế nào cũng không qua lọt.
“Họ đang làm gì vậy?” Một vị thần minh lạ mặt giáng lâm, hiếu kỳ hỏi.