Chương 1255 Các ngươi chỉ là Thiên Thần!
Thanh niên cảm thấy như mình đã đến một chiến trường giả, Tô Thần không nói là khuynh nước khuynh thành, mỹ nhân họa thủy, ít nhất là mỹ nữ cực hạn, không ít nữ thần tự lấy làm xấu hổ, lại cộng thêm một thân tu vi, lúc bình tĩnh lạnh nhạt điềm tĩnh, nữ thần thỏa đáng, đối tượng mơ ước của vô số thần minh.
Bây giờ, chết tiệt ngươi nói là sửu nữ sao? Dung mạo bình thường à? Còn sỉ nhục phẩm vị với thẩm mỹ quan của ngươi à?
“Vậy các ngươi ở đây làm gì?” Thanh niên hít sâu một hơi, hỏi.
Nếu không phải cùng là Bán Thần Vương, nếu không phải các ngươi quá nhiều thần, hôm nay ta chắc chắn đã dạy cho các ngươi làm người, thanh niên thầm nghĩ.
Lại dám sỉ nhục bằng hữu tốt của mình như vậy, thay đổi địa điểm, chắc chắn là một đao chém qua, giết chết từng người một!
“Chờ tin tức của bí thược, vừa nhìn ngươi đã biết là mới tới.” Các thần minh khinh thường nói, chỉ vào một con Ô Nha Kim Sắc trên trời: “Ngươi hỏi nó, nó là người của Tứ Bảng lâu, sẽ nói cho ngươi biết hết tất cả.”
Thanh niên cảm thấy đầu óc có chút rối, suy nghĩ một chút, vẫn là ngự không bay lên, xông thẳng đến con Ô Nha Kim Sắc kia.
“Giết thần thú, cứu mạng...” Sắc mặt của Ô Nha Kim Sắc cuồng biến, thét lên.
Phụt
Thanh niên còn đang bối rối, một luồng chưởng lực bao phủ đến, tay của thanh niên vừa mới ấn giữ chuôi đao, trực tiếp bị đánh xuống, các thần minh dường như đã sớm liệu đến, nhao nhao tản ra, lộ ra một mảnh đất trống.
“...”
Ai đến giải thích với ta một chút? Tại sao ta bị công kích vậy? Đã nói rõ là Thần Vương không nhúng tay vào mà? Tại sao ta mới một chưởng đã quỳ rồi, đao cũng chưa từng rút ra mà?
“Lại một tên không hiểu quy củ, bên ngoài Tứ Bảng lâu, đều không cho phép động võ, còn bay lên, đây là muốn động thủ với Tứ Bảng lâu sao?” Thần minh xung quanh cười nhạo nói: “Bán Thần Vương sao thế, còn không phải chuyện một bạt tai à?”
Chết tiệt bây giờ ta hiểu rồi, những tên nửa nước Thần Vương các ngươi, tại sao không chen vào, là vì không dám!
Ô Nha Kim Sắc ngự không bay xuống, trừng mắt nhìn, nhìn về phía hắn: “Mới tới sao?”
“Ừm.” Thanh niên người đầy bụi đất đứng lên, vẻ mặt uất ức nói.
“Tới làm gì?” Ô Nha Kim Sắc nhìn hắn một cách quái dị: “Bên kia có bảng hiệu, mua bí thược phải xếp hàng, cấm động võ, cấm ngự không đánh lén ta, ngươi không thấy à?”
Chết tiệt ta thật sự đúng là không thấy, trong lòng thanh niên rất u sầu: “Ta chính là đến tìm bằng hữu.”
Ta là tới tìm bằng hữu, đến mức như vậy sao, một bàn tay trực tiếp đánh xuống, ấn ta trên mặt đất, cái này về sau muốn ta làm sao mà lẫn vào?
“Tìm bằng hữu à? Ai?” Ô Nha Kim Sắc mê hoặc: “Ta giúp ngươi thông báo một chút, gọi hắn ra.”
“Tô Thần, nàng ta bảo ta đi vào.” Thanh niên đau lòng, chết tiệt ta làm sao đi vào chứ? Tứ Bảng lâu cũng bị vây đến đến mức nước không thấm qua được, ta chen cũng chen không lọt, động thủ à, đao còn chưa rút ra, đã bị treo lên đánh.
“Tô Thần, bằng hữu của ngươi tới.” Ô Nha Kim Sắc truyền tin vào, dừng một chút, lại bổ sung một câu: “Việc làm ăn quá tốt, bằng hữu của ngươi không chen vào được, bị người ta đánh.”
Trong Tứ Bảng lâu, vẻ mặt của Tô Thần ngây ngốc, nàng vừa rồi ở một bên nhìn xem, trước đó có không ít thần ở bên ngoài dùng thần lực chen vào, còn có ngự không bay lên, kết quả hai vị uống trà, an vị tại nơi này, phất phất tay, ai đến người đó nằm xuống.
Vị thanh niên kia đến, nàng cũng biết, cũng là muốn mượn cơ hội thăm dò một chút, thực lực của hai vị này, kết quả cũng như nhau cả, hảo hữu của mình cũng không vượt qua nổi một chưởng, rút đao còn không kịp.
“Ngươi đang nhìn xuống dưới, ta liền không nương tay.” Vân Tiêu thản nhiên nói.
“Hay là, để cho hắn thử thêm một chút nữa nha?” Na Tra cười khẽ một tiếng, trong lòng bàn tay xuất hiện một đóa Hoả Diệm kì dị: “Nướng chín thì thế nào?”
“Ta đây sẽ đi gặp hắn.” Tô Thần giật mình một cái, liền vội vàng đứng lên rời đi, người của nơi này đều là quái vật!
Vân Tiêu, vừa liếc qua đã nhìn ra vấn đề của nàng ta, mặc dù là Thiên Thần đỉnh phong, nàng cũng không dám khinh thường, nhưng không ngờ tới, sẽ cường đại đến trình độ này.
Sau đó là Na Tra, vị này thoạt nhìn là tên nhân súc vô hại, thần sắc một mảnh đạm mạc, chưa từng lắm miệng, hôm nay cũng một chưởng đánh xuống, không có một tên Bán Thần Vương nào có thể ngăn cản.
Các ngươi chỉ là Thiên Thần!
Trong lòng Tô Thần chấn động rất lớn, rất nhiều thần minh cho rằng, đây là Thần Vương đang ra tay, bởi vì không đả thương người, chỉ là giữ gìn trật tự, cũng vì bí thược, ai cũng không nói gì.
Nhưng nàng biết rõ, người ra tay chỉ là hai vị Thiên Thần!
Đầu tiên là Vân Tiêu vừa liếc qua đã nhìn ra vấn đề của nàng, sau đó là Long Hạo bọn họ tiện tay sáng tạo công pháp, tiếp theo Vân Tiêu và Na Tra một chưởng đánh bay Bán Thần Vương, thần thái nhẹ nhàng, còn nương tay.
Đây toàn bộ đều là quái vật, không biết có phải đám người Quỳnh Tiêu cũng lợi hại hay không?
Về phần tên đại đầu trọc kia, suốt ngày niệm a di đà phật, Tô Thần cũng tò mò, bây giờ nàng đều hiếu kỳ với mỗi một nhân vật quan trọng của Tứ Bảng lâu.
Vội vàng rời khỏi mật đạo, Tô Thần truyền tin ra ngoài, rời xa Tứ Bảng lâu, gặp mặt thanh niên: “Nhiếp Hàn, không nghĩ là ngươi tới nhanh như vậy.”
Tên của thanh niên này, chính là Nhiếp Hàn một trong Bát Vô Song, đao pháp vô song, có thể gọi là vô địch với người cùng cấp.
Giờ phút này, Nhiếp Hàn đã quên đi chuyện không thích trước đó, cười nói: “Ta vốn muốn tham dự chiến trường, nghe nói ngươi đã đến nơi này, liền truyền tin cho ngươi, lúc ấy ta cũng sắp đến.”
Tô Thần gật đầu: “Chiến trường lần này khác biệt rất lớn so với lúc trước.”
“Ta nhìn thấy rồi.” Khóe miệng của Nhiếp Hàn giật một cái: “Tứ Bảng lâu thật là đáng ghét, lại dám sỉ nhục hảo hữu như thế, Thần Vương phía bên kia không biết xấu hổ, lại dám ra tay.”
“Thần Vương phía bên kia không có ra tay.” Tô Thần với vẻ mặt xoắn xuýt, ta có nên nói cho ngươi biết tình hình thực tế hay không?
“Thần Vương không có ra tay sao?” Nhiếp Hàn ngẩn người, lập tức nói: “Hảo hữu, nếu như Thần Vương bên kia không ra tay, dám sỉ nhục ngươi như thế, vậy mà ngươi không phá hủy Tứ Bảng lâu sao? Hơn nữa, vừa rồi ta... Ta ngay cả đao còn chưa rút ra.”
Nói ra chuyện này, Nhiếp Hàn liền thấy xấu hổ, đường đường là Bát Vô Song, đao còn chưa rút ra đã quỳ rồi.
“Thật sự không phải Thần Vương.” Tô Thần thổn thức: “Ta nói là Thiên Thần, ngươi có tin không?”
Nhiếp Hàn: “...”
Ngươi đoán ta tin hay không?