← Quay lại trang sách

Chương 1254 Chúng ta đang nói cùng một người hả

Tô Thần đưa bí thược ra, trở lại Tứ Bảng lâu, báo cáo tình huống hoàn thành nhiệm vụ.

“Đưa ra ngoài là được rồi, bọn ta đã nhận được tin tức.” Long Hạo xua tay nói, biểu thị mình rất tinh tường.

Tô Thần cũng không nhiều lời, Long Hạo đã không nói, chuyện mình ném bí thược cho Đế Mộng, tất nhiên nàng ta cũng sẽ không nói ra.

Nhiệm vụ hoàn thành, cũng đến thời gian Tô Thần hoạt động tự do, nhiệm vụ lần sau, chờ Long Hạo thông báo.

Trận chiến tranh đoạt bí thược, kéo dài hai canh giờ mới kết thúc, các thế lực lớn tự mình về nhà, kết quả không ai lộ mặt.

“Đúng rồi, ta có một vị bằng hữu đến, hi vọng các ngươi có thể chỉ điểm một chút về vấn đề đao pháp.” Tô Thần suy nghĩ một chút, vẫn là nói một tiếng thì tốt trước.

“Dễ nói, chỉ cần cho tài nguyên, đừng nói là chỉ điểm, ta tự mình dạy hắn cũng được.” Long Hạo vỗ ngực nói.

Tô Thần xoắn xuýt một trận, nếu như lời này đổi lại là một tên Thần Linh mà nói, nàng chắc chắn dùng một chưởng đập chết, nhưng Long Hạo, loại người có năng lực đặc biệt tự sáng tạo công pháp này, hoàn toàn có tư cách.

“Trình độ đao pháp của hắn rất cao, Bán Thần Vương, chỉ cần hắn nguyện ý, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá vào Thần Vương.” Tô Thần lại nói, nàng cần phải nói rõ ràng, để tránh đến lúc đó bọn người Long Hạo không biết, dù sao chỉ là Thần Linh.

“Vậy còn chỉ điểm cái gì? Hắn đột phá là được quá rồi.” Long Hạo bĩu môi.

“Hắn muốn cho đao pháp của mình càng hoàn mỹ.” Tô Thần nói.

“Vậy xem ra cũng là phế vật, đao pháp của mình cũng chưa hoàn mỹ, đến lúc đó tới, bảo hắn chuẩn bị kỹ càng tài nguyên, lắng nghe ta dạy bảo.” Long Hạo ngạo nghễ nói, Vân Tiêu đại nhân đứng sau lưng ta, lúc trước là Thần Đế cường giả, đừng nói là Bán Thần Vương, Thần Hoàng tới, cũng có thể chỉ điểm.

Tô Thần không còn lời nào để nói, mình cũng là phế vật, Nhiếp Hàn không mạnh bằng hắn, là phế vật cũng không sai.

Về phần Long Hạo có thể bị Nhiếp Hàn đánh chết hay không, đây không phải việc mà nàng muốn quan tâm.

Chiến trường Chư Thần, vô số thần minh xông tới, bát đại thế lực nhất thời khó giải quyết, nhiều thần minh đến như vậy, liên lụy quá lớn, bọn họ không cách nào giống trước đó, giữ vững địa vị bá chủ của bản thân.

Hồn tộc những chủng tộc âm thầm gây sự cũng bối rối, sao đều chạy đến chiến trường này cả vậy? Bí thược của chiến trường khác, các ngươi đều không có ý định lấy nữa sao?

Bí thược ở nơi này, làm sao có thể dễ dàng mang đi, đó cũng có hạn!

Đây là còn gây sự nữa hay không?

Bát đại thế lực đều đang gom lại tầm kiểm soát của mình, lãnh địa chủ nghĩa bá quyền gì đó, đã không thể thực hiện được, bởi vì rất nhiều thần không nể mặt mũi, ngươi nói là địa bàn của ngươi, thì là vậy à?

Đánh nhau thì đánh nhau, ai sợ ai?

Thế là, dòng sông giáp ranh này giống như không có tác dụng, phân chia địa bàn cũng thành nói suông, chỉ có ước định Thần Vương không thể nhúng tay vẫn còn duy trì, dù sao Thần Vương cũng không nhàn rỗi.

Chỉ có địa bàn của Tứ Bảng lâu vẫn là trước sau như một, từ khi bắt đầu, bọn họ đã không quản lý như thế, căn bản không có coi lãnh địa ra gì, tâm huyết dâng trào, đi dạo lãnh địa của mình một chút, bình thường đi cũng không thèm đi.

Theo như bọn người Long Hạo thấy, những tài nguyên này hoàn toàn không phí sức đi thu thập, những tên này thu tập được, không phải cũng sẽ bán cho bọn họ sao?

Chỉ cần cam đoan, trên tay có bí thược của Chư Thần là đủ rồi!

Sắc mặt của Giang Thái Huyền lãnh đạm, tiếp tục thuyết thư, thần minh mới tới rất hiếu kỳ đối với nơi này, đối với thuyết thư của Tứ Bảng lâu càng cảm thấy ngạc nhiên, lại có loại người nhàm chán này sao? Không muốn tìm bí thược, tìm cơ duyên, ở đây làm người tốt à?

Không hiểu rõ tình hình, đều cho rằng đám người này ngu ngốc, truyền lại tin tức vô ích, tạo phúc cho bọn họ.

“Tránh ra, ta muốn đi vào.” Một vị nam tử thanh niên dùng sức chen vào phía trước.

“Ngươi là ai vậy? Tại sao phải để ngươi vào chứ? Ta cũng còn chưa tiến vào, cũng chen lấn mấy cái canh giờ, khó khăn lắm mới tới cửa.” Thần minh bất mãn trừng mắt nhìn thanh niên.

Thanh niên ngẩn người, kim quang trong mắt lấp lóe, uy thế như có như không tràn ngập, không đợi hắn mở miệng, một vị thần minh bên cạnh cười lạnh thành tiếng: “Bán Thần Vương thì giỏi lắm à? Có ai không vậy chứ!

Thanh niên: “...”

Bây giờ Bán Thần Vương cũng đầy ra đường vậy rồi sao? Ngày bình thường một tên cũng không nhìn thấy, chết tiệt, mình tùy tiện một chút, liền chen vào một tên Bán Thần Vương sao?

Các ngươi có bệnh à, tất cả chen vào để làm gì?

“Mới tới à, mau ra sau đi, chờ bọn ta chen vào xong, sẽ đến lượt ngươi.” Lại một vị thần minh mở miệng, uy thế cũng không kém.

Lại một vị Bán Thần Vương à?

Thanh niên mở to hai mắt nhìn, các ngươi mở hội ở chỗ này sao? Bán Thần Vương không ngoan ngoãn đi làm việc khác, ở đây chen chúc là có ý gì chứ?

“Chư vị, cũng đến tìm Tô Thần sao?” Thanh niên há to miệng, hỏi, nhiều năm không gặp như vậy, Tô Thần đã có mị lực lớn đến như vậy rồi sao?

Vừa đến chiến trường, thứ hút ngàn vạn thần minh, phong hoa tuyệt đại này, hoàn toàn không có người nào, cho dù những người nổi danh lừng lẫy của Thần giới, hay nữ thần dung mạo danh chấn Thần giới, sợ là cũng không cách nào tạo thành tình cảnh này nhỉ?

Chí ít, những nữ thần nổi danh khuynh thành kia, không cách nào thu hút nhiều Bán Thần Vương đến xem như vậy.

“Tô Thần hả? Ngươi nói là, người đứng thứ mười trên Giang Sơn Sửu Nữ Bảng sao?” Bán Thần Vương kinh ngạc, vẻ mặt không cam lòng mà nói: “Ngươi không nên sỉ nhục phẩm vị và thẩm mỹ quan của ta!”

“...”

Chúng ta đang nói cùng một người hả?

Thanh niên ngẩn ngơ, suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta nói Tô Thần, là Tô Thần ở chiến trường Chư Thần lần trước, lúc trước xông ra...”

“Không sai, chính là nàng ta, hạng mười Sửu Nữ Bảng, dung mạo bình thường.” Các thần minh còn lại nói: “Bọn ta mới không thèm tìm đến nàng ta, không có việc gì ngươi nhanh ra đằng sau xếp hàng đi, tin rằng vài ngày sau, ngươi liền có thể tiến vào.”

Sửu nữ hạng mười? Dung mạo bình thường?