Chương 1262 Giờ thì ngươi hết rồi đó
Trong thông tin Tiểu Hàm hàm cho, hai thế lực lớn này cũng chỉ là đạt được một chút tiên cơ, tin tức của bí thược, trừ chuyện này ra, những Thần Vương này thế lực không khác gì Đế Thần Cung, cũng không có Thần Vương đỉnh cao tọa trấn.
Vị Thần Vương kia của Hồn tộc, cao nhất chỉ là Thần Vương trung kỳ, Thiên Vũ lâu cũng gần như vậy.
“Xem ra, các ngươi là không chịu ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ rồi nhỉ?” Bán Thần Vương Bạch gia cười lạnh một tiếng, dẫn đầu động thủ, một thanh trường kiếm toả ra hàn quang kinh người, ép xuống.
“Bắt lại!” Thần minh của Thiên Vũ lâu cũng động thủ.
Hai vị Bán Thần Vương, sau lưng còn có mấy chục thần minh, có Thái Thượng, cũng có Thiên Thần, đối phó với bọn họ dẫn đầu là Thiên Thần đỉnh phong, đội ngũ này có thể xưng là hào hoa rồi.
“Ngu xuẩn!” Giang Thái Huyền hừ lạnh một tiếng, chắp tay mà đứng.
“Tiệt Thiên Kiếm Đạo!”
Vân Tiêu vừa nhấc chưởng, thần lực hóa kiếm, một đạo kiếm quang chém xuống, không gian như thể xuất hiện vết nứt, một luồng kiếm ý cắt đứt thiên địa phóng lên tận trời, không gian xung quanh chấn động, pháp tắc run rẩy.
Ầm ầm
Một kiếm chém xuống, những nơi kiếm quang đi qua, bất luận là Thiên Thần, hay là Bán Thần Vương, lần lượt miệng phun thần huyết, Thiên Thần liền trực tiếp nổ tung, chết không toàn thây, vị Bán Thần Vương Bạch gia kia cũng bị một kiếm chém thành hai khúc.
Một kiếm quét ngang toàn trường!
“Một kiếm thật mạnh!” Trong âm thầm, Nhiếp Hàn nhìn mà ngây người, chết tiệt, Thiên Thần thật sự có thể mạnh như vậy sao? Một kiếm quét ngang hai vị Bán Thần Vương, chém giết một vị, cộng thêm mấy chục vị thần minh sao?
Mình có thể làm được không? Nhiếp Hàn thầm nghĩ, đương nhiên làm không được!
Nếu như nói đả thương bọn họ thì có thể, giết chết Thiên Thần cũng được, nhưng mà, một chiêu giết chết một vị Bán Thần Vương, hắn làm không được, chỉ là cái này đều làm không được!
“Tô Thần không có lừa ta sao?” Giọng nói của Nhiếp Hàn đang run rẩy, chết tiệt đây thật sự là kỳ tài xưa nay khó gặp mà.
“Ngươi...” Vị Bán Thần Vương kia của Thiên Vũ lâu cũng sợ ngây người, ngươi đây có phải là mạnh quá rồi không?
“Còn không ra đây?” Vân Tiêu lạnh lùng một câu, vừa nhấc chưởng, bên trong cơ thể cường giả Bạch gia, từng bóng đen bay ra, thần lực bắn ra, những bóng đen phản kháng cũng không kịp, trực tiếp trấn áp.
“Ngươi đã sớm biết rồi sao?” Hồn tộc hét lên.
“Hồn tộc sao?” Nhiếp Hàn cũng ngây người, người Bạch gia, lại là một đám Hồn tộc ư?
“Hình như ta đã phát hiện ra chuyện ghê gớm.” Trong lòng Nhiếp Hàn liền giật mình, Hồn tộc xuất hiện, tuyệt đối không đơn giản, hơn nữa còn lấy thân phận người của Bạch gia mà xuất hiện.
“Không sai, ngươi quả thực đã phát hiện được chuyện ghê gớm.” Một lời nói lạnh lẽo vang lên bên tai Nhiếp Hàn.
“Ai?” Nhiếp Hàn giật mình một cái, hoảng sợ quay đầu, thốt lên: “Ngươi tới từ khi nào vậy?”
Nhiếp Hàn nhìn người trước mắt, thật sự ngây người, người này hắn biết, một vị Thiên Thần khác của Tứ Bảng lâu, Na Tra!
"Vừa mới tới." Na Tra thờ ơ nhìn hắn, như thể đang nhìn một con giun con dế, không chút phập phồng.
Nhiếp Hàn nuốt nước bọt, vừa mới tới? Lúc nãy rõ ràng ta nhìn thấy ngươi ở bên kia kìa, sao mới chớp mắt một cái đã qua tới chỗ ta rồi?
"Đỡ một..."
Trong thoáng chốc, trong lòng Nhiếp Hàn khẽ động, hắn đặt tay lên cán đao, một luồng khí lành lạnh tán ra, ý đồ muốn chém một đao.
"Ngươi nhúc nhích thêm cái thử xem?"
Sắc mặt của Na Tra vẫn không thay đổi, Hỏa Tiêm Thương đột nhiên xuất hiện như có linh tính, nó nằm cách yếu hầu của Nhiếp Hàn không đến một tấc.
Nhiếp Hàn: "..."
Đao của ta còn chưa ra khỏi vỏ!
Đám Thiên Thần ở Tứ Bảng lâu các ngươi đều kinh khủng như thế hả? Một người thì thôi đi, đằng này cả hai tên đều như vậy?
Từ khi nào Thần giới lại trở nên đáng sợ đến thế? Cả Thiên Thần cũng có thể dễ dàng xử lý Vô Địch Giả như ta?
Đợt Chư Thần Bảng lần trước, là do tất cả những ai tham gia đều là phế vật nên mới để mình trở thành một trong những Vổ Địch Giả?
Bây giờ Nhiếp Hàn đã bắt đầu hoài nghi cuộc đời luôn rồi, ngay cả Bán Thần Vương cũng không thể mạnh như thế được, vậy tại sao Thiên Thần lại có thể mạnh đến mức độ này?
Mà một bên khác, cuộc chiến cũng đã chấm dứt, Bán Thần Vương Thiên Vũ Lâu bị bắt sống, những người khác đều đã chết sạch, toàn thể Hồn tộc bị trấn áp.
Nhóm Long Hạo thuần thục kiểm tra thi thể, tìm nhẫn không gian của bọn chúng, cuối cùng mắng: "Một đám nghèo kiết xác còn dám chạy tới đây gây chuyện với chúng ta? Không biết tràng chủ ở đây á?"
Na Tra túm Nhiếp Hàn qua, sau đó quẳng xuống một bên: "Các ngươi xử lý."
"Cho ngươi, xong việc thì mời lừa trọc kia giúp một tay, rồi truyền tin cho ta." Giang Thái Huyền đưa Hồn tộc và Bán Thần Vương Thiên Vũ Lâu cho hắn.
"Được." Na Tra đáp lại một tiếng, huơ tay cất bọn chúng lại.
"Nào, truyền tin cho Đế Mộng." Tiểu Hành Thiên cười híp mắt nói.
Nhiếp Hàn: "..."
Nhìn gương mặt đen sì của mấy người bọn họ, lại nhìn sang thi thể hai bên, Nhiếp Hàn gồng mình mỉm cười: "Nể mặt Tô Thần..."
"Có tin ta giết chết ngươi luôn không?" Tiểu Hành Thiên hung hăng nói.
Tức!
Nhiếp Hàn bất đắc dĩ, đành truyền tin cho Đế Mộng: "Đế Mộng, ta là Nhiếp Hàn, ta..."
Mấy lời này sao mà nói ra được? Ta nói tiếp kiểu gì bây giờ?
"Nhiếp Hàn đại ca, ngươi đã bắt sống được bọn chúng rồi ư? Mau nói ta nghe hiện tại ngươi đang ở đâu, ta đến tiếp ứng ngươi." Đế Mộng lập tức hồi âm.
Nhiếp Hàn trầm mặc, Đế Mộng lại càng sốt ruột gặng hỏi.
Một lúc lâu sau, Nhiếp Hàn hít sâu một hơi, đáp: "Ta bị bắt sống rồi."
Đế Mộng: "..."
Con mẹ nó ngươi giỡn mặt đó hả? Ngươi là một trong tám Vô Địch Giả, trước đó còn thề non hẹn biển nói Thần Vương kia không ra tay thì chả ai đánh bại được ngươi, bây giờ ngươi lại nói với ta là ngươi bị bắt sống?
Cái danh một trong tám Vô Địch Giả của ngươi ở đâu ra vậy? Lượm của rơi hay gì?
"Đế Mộng, mau đem tiền chuộc, cũng chính là tài nguyên đến đây để chuộc lại Nhiếp Hàn, bằng không đừng trách ta giết con tin." Long Hạo đoạt lấy đá truyền tin, hung hăng lên tiếng.
Giết con tin là cái mẹ gì?
Tuy Đế Mộng nghe không hiểu, nhưng nàng biết nếu không mang tài nguyên tới thì tám phần mười là Nhiếp Hàn sẽ mất mạng.
"Các ngươi muốn bao nhiêu tài nguyên?" Đế Mộng bình ổn lại tâm trạng, hỏi.
"Nể mặt Đế Mộng, hai mươi gốc Thái Thượng thôi vậy, không đắt." Long Hạo đáp.
Hai mươi gốc thần dược Thái Thượng còn nói không đắt? Bấy nhiêu đó đủ để mua tin tức về bí thược (*) Thái Thượng luôn đó, Đế Mộng tức giận, hơn nữa nàng chỉ là Thiên Thần, lấy đâu ra mấy thứ này?
(*) thược: chìa khóa
"Chỗ ta có, tự ta..."
"Ngươi đã thuộc về bọn ta, đồ của ngươi cũng là đồ của bọn ta." Long Hạo mặt không đổi sắc lấy hết tài nguyên của Nhiếp Hàn: "Giờ thì ngươi hết rồi đó."
Nhiếp Hàn: "..."