Chương 1264 Sư phụ!
Chư Thần lệnh này biết đo lường kiểm tra thông tin, một khi có Thần Vương công kích ngươi, nó sẽ có bí pháp bảo hộ, kích hoạt Chư Thần Bảng, và trấn áp Thần Vương kia." Nhiếp Hàn không thể không thành thật giải thích: "Đấy là tin ta có được từ trước, ta cũng không hiểu lắm, ta chưa gặp phải tình huống này."
"Những Vô Địch Giả khác trong tốp mười đâu?" Tiểu Hành Thiên vội hỏi.
"Những người khác, có kẻ chết, có người thì đột phá Thần Vương." Nhiếp Hàn bĩu môi: "Tuy lúc đó bọn ta được phong làm Bát Vô Song, nhưng cũng không phải là vô địch thật, vẫn chưa tiêu hóa hết những thứ có được ở trong Chư Thần Bảng, có một số người khá xui xẻo."
"Ra là vậy." Ngọc Phong gật gù: "Tức là Bát Vô Song này chính là cường giả vô địch đồng cấp trong tương lai?"
"Chính xác." Nhiếp Hàn nặng nề đáp: "Chư Thần Bảng dự đoán hướng đi của Thần giới cũng không phải nói ngoa, thu hoạch bên trong đủ để giúp người ta nhanh chóng tấn cấp, trở thành tiêu điểm của thiên hạ, một thần minh cường đại tuyệt thế, cũng có thể nói nó dẫn dắt hướng đi tương lai của Thần giới."
"Rốt cuộc bên trong Chư Thần Bảng có cái gì?" Long Hạo rất hiếu kỳ, liệu chúng có đáng tiền hay không?
Nhiếp Hàn lắc đầu: "Không thể nói, đây là giao ước, cho dù là bốn bị Thần Vương cũng không dám vi phạm, chỉ có thể dựa vào bản lĩnh của chính mình tiến vào đó tìm hiểu."
"Không nói thì không nói, tốp mười còn sống khi đó, ngươi quen những ai? Có thể tìm được bọn họ không?" Long Hạo lại hỏi.
Nhiếp Hàn lắc đầu: "Ta chỉ thân với mỗi Tô Thần, những người còn lại không thân lắm."
"Thế thì thôi, sau này đành dựa vào vận may vậy." Long Hạo thở dài, nói tiếp: "Ta dùng tấm Chư Thần lệnh này trước, sau khi trở về thì tìm Tô Thần đòi thêm một cái, luân phiên sử dụng, mấy cái còn lại thì nghĩ cách khác, thế nào?"
"Không thành vấn đề." Hai người gật đầu.
Dứt lời, Long Hạo tìm một sợi dây thừng xâu nó lại, sợi dây thừng này rất chắc chắn, là do chính tay Vân Tiêu luyện chế, Thần Vương bình thường không thể chặt đứt nó.
Sau khi đeo vào cổ, Long Hạo vọc lệnh bài: "Chà, từ nay trở đi, ta chống mắt lên coi còn Thần Vương nào dám động vào ta!"
Nhiếp Hàn: "..."
Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Đừng nói với ta ngươi định cầm tấm lệnh bài này đi khiêu khích Thần Vương đó?
Ngươi chọc giận Thần Vương, ngươi có lệnh bài nên chả ai làm gì ngươi, ta thì sao? Lỡ như sau này người ta biết đó là lệnh bài của ta, vậy chẳng phải sẽ giết chết ta luôn hay sao?
"Yên tâm đi, sau này không cần dùng tới ngươi đâu." Long Hạo khoát tay nói.
"Ngươi... ngươi muốn giết ta?" Nhiếp Hàn biến sắc: "Đã nói giao tài nguyên là được cơ mà, Đế Mộng sẽ cứu ta."
"Ngươi đừng có nghĩ nhiều, bình thường bọn ta không giết người." Tiểu Hành Thiên đáp ngay: "Nể tình Tô Thần, chờ sau khi giao tài nguyên xong thì ngươi chính thức bái sư luôn đi."
"Bái sư?" Nhiếp Hàn kinh ngạc: "Bái sư gì?"
"Không phải ngươi muốn hoàn thiện đao pháp sao? Với cái thiên phú thấp lè tè như ngươi, ngươi muốn tự nỗ lực tới bao giờ?" Ngọc Phong khinh thường lên tiếng.
"Ý ngươi là Vân Tiêu..."
"Nghĩ nhiều rồi, là bái bọn ta làm thầy, Vân Tiêu đại nhân bận rộn lắm." Long Hạo cắt ngang Nhiếp Hàn đang kích động không thôi.
"..."
Ta không bái được không?
Ta đường đường là Bán Thần Vương, mà lại bái các ngươi làm thầy?
"Bọn ta truyền cho ngươi một đoạn khẩu quyết trước, ngươi tự mình lĩnh hội nó, nếu cảm thấy vi sư có thể dạy được ngươi thì hẵng bái, nếu cảm thấy những gì vi sư dạy không có ích, ngươi có thể tự rời đi." Long Hạo cực kỳ tự tin, trực tiếp truyền cho Nhiếp Hàn một đoạn khẩu quyết.
Nhiếp Hàn đọc thầm khẩu quyết trong đầu, kết hợp với công pháp của mình rồi bắt đầu lĩnh hội đao pháp, hai mắt hắn đột nhiên sáng người, kích động không thôi, hữu dụng!
Vậy có nên bái sư hay không? Nhiếp Hàn vô cùng do dự, trên con đường võ đạo, người giỏi luôn là nhất, bọn họ giúp mình, mạnh hơn mình, bái sư cũng không phải không được, chỉ là...
"Vi sư phất tay một cái là có thể tạo ra được công pháp, quyển đao pháp này ngươi cầm về từ từ đọc đi." Long Hạo kiêu ngạo nói.
"Sư phụ!"
Lần này Nhiếp Hàn không cần liêm sỉ gì nữa mà gọi luôn, hắn cầm đao pháp trong tay, kích động cực kỳ.
Y thật sự có thể tạo ra công pháp, còn có thể chỉ điểm công pháp cho mình.
Đáng tiếc, đây chỉ là tàn quyển, vả lại còn không đủ để hắn hoàn thiện bản thân đến mức tốt nhất.
"Sư phụ, nửa, nửa quyển sau đâu?" Nhiếp Hàn vội hỏi.
"Ai là sư phụ của ngươi? Tiền chuộc còn chưa giao đã đòi bái sư?" Tiểu Hành Thiên khinh miệt nói.
Đao pháp này đương nhiên không phải do bọn họ tạo ra, mà là do Vân Tiêu tiện tay viết, nàng chỉ viết có một ít, bởi vì đám Long Hạo yêu cầu, bọn họ nói gợi lên một tí cho hắnthèm là được, chứ không thể đưa hết, nếu không thằng nhóc này sẽ trực tiếp đột phá Thần Vương mất.
Có thể đột phá Thần Vương, nhưng không phải là bây giờ, ít nhất phải đợi tới khi bọn họ lừa đủ tiền mới được.
"Đúng đúng đúng." Nhiếp Hàn rối rít gật đầu: "Ta nhất định sẽ giao tiền chuộc, nhất định giao, giờ ta liên lạc với Đế Mộng ngay."
Vân Tiêu phất tay giải trừ cấm chế, Nhiếp Hàn hiện tại phỏng chừng có đuổi cũng không đi.
Sau khi truyền tin cho Đế Mộng vẫn không nhận được hồi âm, trong lòng Nhiếp Hàn trầm xuống, hắn nghĩ toi rồi, có khi nào không thèm để ý tới hắn nữa không?
"Chậc chậc, kiểu này xem ra là vứt bỏ ngươi rồi." Long Hạo cảm thán: "Đế Thần Cung ấy mà, chả có thứ gì tốt."
Sắc mặt Nhiếp Hàn trở nên lạnh lẽo, song không đáp lời, lại càng không phản bác lại lời của Long Hạo.
Trở về Tứ Bảng lâu, mọi thứ vẫn bình thường, chỉ có Tô Thần là bất thường, hiện tại đang đợi bọn họ trong mật thất.
"Tô Thần, cho ta mượn tài nguyên." Nhiếp Hàn kích động nói.
Tô Thần nhìn hắn mà thổn thức không thôi, trước đó ta còn muốn tìm ngươi để mượn, giờ thì hay rồi, ngươi tìm ta mượn.
"Hai mươi gốc thần dược Thái Thượng, ta đưa rồi." Tô Thần thở dài: "Đế Mộng đã tới tìm ta, nàng ta không có, Đế Thần Thần Vương biết được chuyện này thì mặc kệ không lo, Đế Mộng đã lấy hai gốc từ đống tài nguyên của nàng ta ra đó."
"Phần ân tình này, ta sẽ nhớ kỹ." Nhiếp Hàn trầm giọng.
"Đừng nói chuyện này nữa, ta không nên để ngươi tới đây, đi thôi, đừng tìm đến chỗ này nữa." Tô Thần thở dài, mình lừa bằng hữu một vố quá đau.
"Không, bạn tốt, là ta trách lầm ngươi, ta không rời đi đâu, ta bái sư rồi!" Nhiếp Hàn nói.
"Ngươi... ngươi bái sư rồi?" Tô Thần ngạc nhiên.
"Đúng, đây là ba vị sư phụ của ta, Long Hạo, Tiểu Hành Thiên, Ngọc Phong." Nhiếp Hàn nói không chút xấu hổ.
Tô Thần: "..."
Đậu má chuyện này là sao, không phải ngươi bị bắt sống hả? Sao tự dưng lại bái luôn cả thầy rồi?