← Quay lại trang sách

Chương 1268 Rốt cuộc có cướp không?

Long Hạo điên rồi sao?

Không điên, những thế lực này không phải là kẻ ngốc, bọn họ đã điều tra ra nguồn gốc của Tứ Bảng lâu từ lâu, bộ ba Long Hạo cũng không có gì đặc biệt, duy chỉ có Ngọc Phong, cũng chỉ là một chấp sự tại ngoại của Ngọc Long tộc mà thôi.

Những thế lực này của bọn họ, đừng nói là một chấp sự, cho dù là trưởng lão Ngọc Long tộc cũng vậy, bọn họ cũng không thèm quan tâm.

Người mà bọn họ thực sự kiêng nể là Nhiếp Hàn và Tô Thần!

Hai vị này đều có thể gọi là vô địch, hai người hợp lại đủ để treo đánh mấy vị Bán Thần Vương, dưới tình huống Thần Vương không xuất hiện thì ai có thể thu phục được bọn họ chứ? Liên thủ vây đánh sao?

Về phần Chư Thần lệnh, những kẻ dưới Thần Vương này, không biết rõ ra làm sao, cho dù biết cũng không cần quan tâm.

Chư Thần lệnh này, chỉ nhắm vào Thần Vương, là một loại bảo vệ dành cho mười người đứng đầu Chư Thần Bảng ban đầu.

Long Hạo dẫn theo hai người, ngông nghênh bước đi, ngẩng cao đầu, lỗ mũi đối diện với những thần minh này, vẻ mặt khinh thường.

“Thật muốn cướp của hắn!” Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của Long Hạo, khuôn mặt của những thần minh này đều xanh mét, ngươi có biết mình là cái gì không?

Một kho báu chuyển động!

Các thế lực lớn có nhiều tài nguyên như vậy, bí thược trong tay ngươi, không có cái nào là không khiến người ta điên cuồng, bây giờ vẫn đang ở ngoài Tứ Bảng lâu, chúng ta còn có thể kìm nén được, ngươi như vậy, chúng ta e rằng rất khó kìm nén không ra tay đấy.

Đáng giận nhất là cái tên này còn mang theo tấm biển, ta có bí thược, nhanh đến cướp? Chết tiệt ngươi đang đùa giỡn với ta hả? Ngươi sợ rằng chúng ta sẽ không cướp đoạt của ngươi ư?

Long Hạo lúc này thật sự không sợ, hắn hoàn toàn có thể hét lớn một tiếng, chiến trường Chư Thần này không ai có thể khiêu chiến, kể cả những Thần Vương kia!

Tin tức về việc Long Hạo đến đây, ngay tức khắc lan truyền ra ngoài, các thế lực lớn nghe tin lập tức hành động, những Thần Vương kia cũng ngẩn ra, đây là tình huống gì vậy? Các ngươi không ở yên trong tổ, nghĩ cách đi đường, bây giờ còn dám tới đây ư?

Long Hạo không phải là không muốn chạy, đại bản doanh của bọn họ chính là ở Đông Lam thành, bọn họ vừa chạy trốn thì người phải gánh chịu thiệt hại chính là Đông Lam thành, chi bằng cứ như vậy mà giải quyết.

Không nói tới việc Tứ Bảng lâu hiện tại đã có thể chống lại được những thế lực này, bọn họ vẫn còn có một con át chủ bài chưa xuất hiện, đó chính là tin tức do Tiểu Hàm Hàm gửi đến và tin tức mà bọn họ điều tra được.

Nếu bọn họ nói ra những tin tức này, những vị Thần Vương này toàn bộ đều phải cảm kích hắn, đương nhiên, Hồn tộc và Thiên Vũ lâu nhất định sẽ không cảm tạ hắn, mà ngược lại muốn giết bọn họ.

Thánh Viên tộc và Ngọc Long tộc ở một bên quan sát, biểu hiện rất bình tĩnh.

“Chúng ta chỉ xem một chút, đừng quan tâm đến bọn ta.” Viên Sùng Sơn bình tĩnh nói.

“Đúng vậy, bọn ta chỉ đến xem thử, ta tuyệt đối sẽ không bao giờ giúp Ngọc Phong đâu.” Ngọc Băng Vân, trưởng lão của Ngọc Long tộc cũng nói.

Hai tộc bọn họ nhận được một số tin tức, đã xử lý một số gián điệp trong tộc, đối với đám người Long Hạo cảm kích không ngớt, bọn họ cuối cùng cũng làm được chuyện tốt, cùng mối quan hệ với Ngọc Phong cũng không phải nói là quá tốt, nhưng ít nhất sẽ không trở thành kẻ thù.

Nếu không có Ngọc Phong truyền tin, không cần bọn chúng nhúng tay vào, bọn họ đa phần sẽ đứng ra, nghĩ cách bảo vệ ba anh chàng này.

Ở một mức độ nào đó mà nói, đám người Long Hạo đã cứu chủng tộc của bọn họ, thoát khỏi âm mưu, có thể trở ngược lại giám sát Hồn tộc và Thiên Vũ lâu.

Bên phía Bạch Miểu cũng vậy, chỉ khác là Bạch Miểu vẫn còn chưa ra tay, luôn kiên nhẫn, chờ đến thời khắc sau cùng.

“Xem thử?” Những thế lực còn lại chế nhạo, trong mắt mang theo một tia giễu cợt, các ngươi chỉ xem thử? Các ngươi nói giống như không động tâm!

“Ngọc Phong là người của Ngọc Long tộc, tài nguyên này, chắc sẽ không chia cho Ngọc Long tộc chứ?” Một thần minh nói.

“Không, mấy tên này rất tham lam, chìa khoá bí mật cũng không thấy mấy cái của Ngọc Long tộc.” Có thần minh hiểu biết tương đối nhiều, lên tiếng nói.

Cho bọn ta tài nguyên ư? Ngọc Băng Vân tức giận đến ngứa răng, ba cái tên lừa gạt này, tài nguyên còn quan trọng hơn cả mạng sống của bọn chúng, đừng nói là cho bọn ta, chết tiệt, gửi tin tức qua, còn bắt chúng ta trả tài nguyên cho bọn chúng.

Công lao to lớn biết bao nhiêu, ngang nhiên bị bọn chúng làm thành giao dịch.

"Các ngươi có cướp ta không? Ta rất bận." Long Hạo với vẻ mặt bất lực nói: "Ta đã đi ra ngoài Tứ Bảng lâu mười dặm rồi."

Các thần minh chung quanh liền sửng sốt, kỳ quái nhìn hắn: "Chúng ta đừng nhúc nhích, tên này chắc chắn là có sắp đặt."

Có ai mà ngốc như vậy chứ, mang theo chìa khoá bí mật ngông nghênh ra ngoài, chắc chắn là đã sắp đặt xong rồi.

“Chắc không phải là cho rằng, có hai người này bảo vệ, thì có thể khiến cho chúng ta sợ hãi chứ?” Có thần minh nói.

Đối mặt với một đám thần minh vây đánh, hai vị Vô Địch Giả này, e rằng cũng phải bỏ chạy, làm sao có thể bảo vệ được một Thần Linh chứ?

Đúng vậy, theo như bọn họ thấy, Long Hạo vẫn đang ở cảnh giới Thần Linh, bị Vân Tiêu che giấu, đây là yêu cầu của Long Hạo.

“Bất kể có sắp đặt gì, chúng ta nhiều thần minh như vậy, chẳng lẽ bọn họ còn có thể xuất Thần Vương không chừng?” Có người cười lạnh nói.

“Thần Vương của Tứ Bảng lâu vẫn còn đang tìm bí thược, chưa trở về, đúng không?” Một vị Thái Thượng Chân Thần cười lạnh nói: “Cho dù có trở về thì sao chứ, Thần Vương này không thể nào nhúng tay vào, chính là bọn họ tự mình định ra, không lẽ muốn vi phạm sao? "

“Ta nói, các ngươi rốt cuộc có cướp ta hay không? Không cướp thì ta trở về đấy.” Long Hạo bĩu môi, chiến trường này đã sạch sẽ rồi, hắn cũng lười đi dạo.

Chư Thần rất đau đớn, ngươi càng nói như vậy, bọn ta càng không dám cướp, nếu như ngươi không nói một câu, chúng ta đã ra tay từ lâu rồi.

“Đi thôi.” Long Hạo lắc đầu, trực tiếp trở lại Tứ Bảng lâu.

Các thần minh vẫn đi theo, dõi theo từng bước chân, nhìn chằm chằm vào kho báu di động này, nhưng không ra tay.