Chương 1285 Quan tài
Bảy khối Long Hoàng lệnh để vào trong mương, nhất thời cả vách núi chấn động, di chuyển dạt ra hai bên, vô số ký hiệu lượn lờ, thần quang rạng rỡ.
Giang Thái Huyền khoanh tay đứng, hai mắt Vân Tiêu hiện lên kim quang, nhìn trận pháp mà thập nhị Long Hoàng lưu lại.
“Không tệ.” Vân Tiêu khen ngợi một câu: “Trận pháp này ở giữa cấp Thần Hoàng cũng coi là không tồi rồi.”
Khóe miệng của Ngọc Long Thần Vương giật giật, trận pháp này hắn dùng hết tất cả biện pháp đều không có manh mối, mà trong mắt Vân Tiêu chỉ có thể được coi là không tồi.
Vách núi chậm rãi mở ra, lộ ra một thông đạo rộng một thước, Ngọc Long Thần Vương thu lại Long Hoàng lệnh, nhìn Vân Tiêu, có chút xấu hổ nói: “Thông đạo có thể kéo dài nửa canh giờ, sau đó sẽ tự động đóng lại, ta chỉ biết bấy nhiêu đó, bên trong chưa tiến vào bao giờ.”
Lúc trước hắn không có nhiều Long Hoàng lệnh như vậy nên chỉ có thể mở ra một đường nhỏ, hơn nữa trận pháp ở khắp nơi, hắn lại không dám dùng thần lực, cho nên chỉ mới dừng lại ở đây.
Vân Tiêu bước vào trong thông đạo, những người khác vội vã theo sau.
Chung quanh vách núi có rất nhiều thần vân, Vân Tiêu bước đi nhẹ nhàng, thản nhiên nói: “Vào trong tay ta.”
Vừa nhấc lòng bàn tay, thần lực bộc phát, mọi người trực tiếp bị thần lực bao phủ, hóa thành quả cầu thần lực, bị Vân Tiêu thu vào trong lòng bàn tay.
Thay vì hướng dẫn họ tiến vào thì trực tiếp mang bọn họ đi mới là cách nhanh nhất.
Vân Tiêu dưới chân không ngừng di chuyển, tốc độ cực nhanh, vượt qua hàng trăm mét chỉ trong tích tắc, trước mặt lại xuất hiện một cánh cổng đá.
“Long Hoàng lệnh, một giọt long huyết của các ngươi.” Vân Tiêu nói.
Mấy người không dám do dự, nhanh chóng đưa ra, Ngọc Phong cũng cho một giọt long huyết.
Thần lực của Vân Tiêu truyền vào Long Hoàng lệnh, long huyết bay ra nhập vào trên cửa đá, đột nhiên cửa đá toả ra kim quang chói lọi, từng đường vân thần bí lóng lánh như thể chúng còn sống.
Cửa đá thay đổi, thần lực dao động dữ dội, hóa thành một vòng xoáy, một luồng lực hút truyền đến, Vân Tiêu không chút do dự bước vào trong vòng xoáy.
Không gian thay đổi, cảnh tượng biến hoá, trước mắt là khoảng không bao la, còn có một lăng mộ.
“Mộ của Thiên Thần Vương Cổ Thần tộc, cây cỏ ở phần mộ đều cao hơn ba thước.” Giang Thái Huyền nhìn bia mộ nói: “Ừm, được đấy, là thần thảo cấp Thần Nhân.”
“Tràng chủ, cây cỏ ở phần mộ đều là cấp Thần ư?” Long Hạo kinh ngạc, sau đó nhanh chóng nói: “Người chuyên đi tảo mộ, chính là tại hạ.”
“…”
Chết tiệt, tốc độ của ngươi có thể chậm chút được không? Bọn ta đều đang chuẩn bị cảm thán một câu, ngươi đã trực tiếp thu thập rồi hả?
“Đây là lăng mộ của Cổ Thần tộc, từ lâu, Cổ Thần tộc và Long tộc của ta chính là đồng minh!” Ngọc Long Thần Vương với vẻ mặt ngưng trọng nói: “Vân Tiêu đại nhân, có trận pháp không? Nếu không thì ta bắt đầu đào.”
“… Đây không phải là đồng minh của tộc ngươi sao?” Nhiếp Hàn ngẩn ra, ngươi đào cả mộ tổ tiên của đồng minh ư?
“Cổ Thần tộc đã chết từ lâu rồi.” Ngọc Long Thần Vương không chút đỏ mặt nói: “Nhưng mà niệm tình liên minh từ lâu, vị Thần Vương của Cổ Thần tộc này coi như làm cái cống hiến cuối cùng cho tộc ta đi.”
“Trộm mộ mà còn nói nhiều như vậy, ta cũng phục luôn đấy.” Giang Thái Huyền khinh thường: “Được rồi, trận pháp này Vân Tiêu có thể phá.”
Nói xong, Giang Thái Huyền nhìn về phía xa, nghĩa trang dày đặc đầy mộ thần, nếu đào hết thì sẽ được bao nhiêu? Thập nhị Long Hoàng, lúc trước đã chôn được bao nhiêu thần chứ?
Vân Tiêu búng ngón tay, kim quang vọt vào trong thần mộ, lăng mộ khẽ run lên, rồi không còn tiếng động nữa.
“Trận pháp đã phá.” Vân Tiêu thờ ơ nói.
Khi trận pháp được phá, Ngọc Long Thần Vương cũng không nhịn được nữa, trực tiếp dùng thần lực tách nghĩa trang, xông vào, những vị thần khác cũng nhanh chóng tiến vào.
Huyệt mộ có không gian rộng, dài hàng trăm mét, một cỗ quan tài đá hơn chục mét phong toả các thi thể của thần minh.
Xung quanh cỗ quan tài đá mọc lên một ít thần dược, đây là loại thần dược do tinh tuý của các thi thể thần minh nuôi lớn.
“Sao lại ít như vậy?” Ngọc Long Thần Vương nhíu mày.
Đây là nghĩa trang của Thần Vương, một Thần Vương chứa bao nhiêu năng lượng, Ngọc Long Thần Vương thân là Thần Vương hắn rất rõ, một thi thể Thần Vương nếu không có người để ý đến thì dược liệu thôi phát cấp Thần Vương cũng không thể không có khả năng.
Hơn nữa, Cổ Thần tộc này lúc trước là đồng minh của Long tộc, cũng là một chủng tộc lớn, cùng cấp có thể nói là đỉnh phong, tinh tuý ẩn chứa bên trong thâm hậu hơn Thần Vương bình thường.
“Một cái cây tốt nhất chỉ là cấp bậc Thái Thượng Chân Thần.” Thánh Viên Vương thở dài nói.
“Các ngươi…” Ngọc Long Thần Vương trong lòng thầm hét một tiếng chết tiệt, ta còn đang cảm thấy kỳ lạ, các ngươi cướp đoạt hết sao? Các ngươi có nghĩ đến cảm giác của ta không?
“Đây, trả lại cho ngươi một cây.” Tiểu Hành Thiên bĩu môi, trưng ra vẻ mặt chúng ta là bạn thân.
Ngọc Long Thần Vương nhìn cây thần dược đó, hận không thể bóp chết bọn họ, không cần xem cũng biết là cây cấp Thần Nhân.
Giang Thái Huyền hờ hững nói: “Cái quan tài này có mở ra không?”
“Đương nhiên là mở.” Ngọc Long Thần Vương cầm trong tay dược liệu cấp Thần Nhân, trong lòng rơi lệ.
“Ta có thể trả lời ngươi việc vì sao lại có ít thần dược như vậy.” Vân Tiêu thản nhiên nói: “Trên quan tài đá này có khắc trận pháp, luyện hoá thi thể Thần Vương, nếu tài năng của người bố trí trận pháp này không phải có chút vụng về, để một phần năng lượng tràn ra thì một cây thần dược các ngươi cũng không thấy được.”
“Luyện hoá Thần Vương?” Ngọc Long Thần Vương giật mình, cái này hắn không biết.
Vân Tiêu không nói thêm, bàn tay nâng lên, một cỗ thần lực dũng mãnh tiến vào trong quan tài đá, quan tài đá ầm một tiếng, phát ra âm thanh nặng nề, nắp quan tài chậm rãi mở ra.