Chương 1292 Mười vạn kho báu
Ninh Thành trầm mặc, đang định nói gì đó, Dư Hoành lại nói: “Ninh Thành ca, ngươi nghĩ xem, nếu nhóm Thần Vương đại nhân muốn giết ngươi lấy thần dược thì ai ngăn cản được chứ?”
“… Ngươi nói đúng.” Ninh Thành thở dài, tuy rằng những vị Thần Vương này còn chưa khôi phục nguyên khí, nhưng nhiều người như vậy, dù có yếu thì hắn cũng không thể phản kháng được.
Nghĩ đến đây, Ninh Thành lại rối rắm: “Chỉ là thần dược này cũng không phải ta trồng, một khi xảy ra chuyện gì, truyền đến các trưởng lão bên kia thì xong đời.”
Trưởng lão, đó là Thần Vương đỉnh phong, đủ sức quét sạch tất cả kẻ địch Thần Vương, những Thần Vương này còn chưa khôi phục nguyên khí, sợ rằng không đủ sức chiến đấu.
“Không sao, về sau chúng ta đi theo nhóm đại nhân, còn ngu ngốc ở lại vùng đất chết chóc này làm gì?” Mộ Phong cười nói: “Ninh Thành ca, đến lúc nhóm Thần Vương đại nhân rời đi, nhất định sẽ mang chúng ta theo.”
“Đừng lo lắng, đến lúc đó nếu xảy ra chuyện gì, cứ trực tiếp đẩy nó lên người bọn ta.” Dư Hoành vỗ ngực nói: “Đây là cơ hội, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn ở lại đây trông coi dược điền cả đời?”
Ninh Thành quả quyết lắc đầu, lần này có nhiều Thần Vương bò ra như vậy, quỷ mới biết lần sau bò ra bao nhiêu nữa, lần này không chết, lần sau có khi sẽ trực tiếp giết ta, vậy thì ta tìm ai mà nói đây chứ?
“Lão tổ đại nhân, Ninh Thành đã đồng ý đóng góp thần dược này rồi, mong đại nhân sớm ngày khôi phục.” Mộ Phong chạy tới, cung kính nói.
Giang Thái Huyền khẽ gật đầu, đám người Long Hạo cũng không đợi được lâu, vội vàng ra sức đào.
“Những vị Thần Vương này đã nhịn bao nhiêu năm rồi?” Ninh Thành lau mồ hôi, các ngươi có phải quá độc ác rồi không, một gốc cây thần dược cấp Thần Nhân ngươi cũng không buông tha ư?
“Ta mượn nhà đá của ngươi một chút.” Long Hạo thu hoạch thần dược, bỏ lại một câu, mọi người tiến vào nhà đá, đóng cửa lại, để ba người bọn họ ở ngoài.
“Lão tổ đại nhân đang khôi phục, chúng ta bảo vệ ở đây.” Mộ Phong tự giác nói.
Ninh Thành há hốc miệng, cuối cùng cũng không nói gì, việc đã đến nước này còn có thể nói gì chứ?
“Ninh Thành ca, để ta nói cho ngươi biết, nhóm lão tổ đại nhân là tiền bối của Nhân tộc ta, là đại anh hùng, ở thời đại của bọn họ, sự tồn vong của Nhân tộc đang bị đe dọa, thật may là…”
Mộ Phong kích động nói, Ninh Thành sững sờ, Nhân tộc còn có đoạn lịch sử này sao?
Bên trong ngôi nhà đá, mấy người đang thảo luận một phen, bán tất cả thần dược, sau đó chờ một khắc rồi mới đẩy cửa ra.
“Lão tổ đại nhân.” Dư Hoành vội vàng lên đón.
Giang Thái Huyền khẽ gật đầu, cùng Long Hạo cất bước: “Mộ Phong, Dư Hoành, Ninh Thành các ngươi đều tới đây.”
“Lão tổ đại nhân, có gì dặn dò sao?” Ba người vội vàng đi tới, Ninh Thành cũng bày ra vẻ mặt cung kính giả bộ, lo lắng mình sẽ bị đánh chết.
“Ba người các ngươi căn cơ có vấn đề, dùng độc đan quá nhiều.” Long Hạo nói.
“Độc đan?” Sắc mặt ba người thay đổi: “Đại nhân, bọn ta trúng độc sao?”
“Đừng lo lắng, ý của bổn vương là các ngươi dùng quá nhiều đan dược, mà thủ pháp luyện chế đan dược này quá kém, không thể luyện hoá dược lực hoàn hảo, thế cho nên mới sinh ra độc đan, ảnh hưởng căn cơ của các ngươi.” Long Hạo nói.
Ba người thở phào nhẹ nhõm, chỉ là độc đan mà thôi không chết được.
“Các ngươi cũng đừng không lo, đan độc nếu nhập vào cơ thể sẽ ảnh hưởng đến thành tựu sau này của các ngươi.” Long Hạo nghiêm túc nói: “Các ngươi nếu muốn thành Thần Vương, thậm chí là Thần Hoàng thì phải tiêu trừ đan độc này.”
“Đại nhân.” Ba người vội vàng nhìn về phía Long Hoạ, ý này là muốn bồi dưỡng bọn ta thành Thần Vương sao?
“Đây là Hỗn Độn đan mượn thần dược của các ngươi phối chế, nó có thể thay đổi thiên phú của các ngươi, luyện thần thể, thần hồn cho các ngươi, xóa tan đan độc.” Long Hạo nói: “Chỉ là thần dược quá ít, chỉ có thể phối chế ra ba viên, các ngươi ăn vào đi.”
“Vâng.” Mộ Phong cùng Dư Hoành không do dự mà ăn vào.
Ninh Thành có chút do dự, nhìn vào đám người Giang Thái Huyền, chỉ có thể nuốt xuống.
“Nếu không dùng thì đưa cho ta.” Long Hạo thờ ơ nói: “Thứ này đối với bọn ta cũng có ích.”
Ba người luyện hoá một phen, loại bỏ một chút tạp chất hắc ám, một mùi hôi thối ập đến, ba người vội vàng chuyển vận thần lực, rũ sạch tạp chất, một dòng nước đánh úp, bao phủ ba người, giúp ba người thông suốt.
“Ta cảm thấy thân thể nhẹ nhàng hơn, thần lực cũng chuyển vận nhanh hơn một chút.” Mộ Phong kinh ngạc nói.
Dư Hoành gật đầu liên tục, Ninh Thành cũng rất vui.
“Bọn ta muốn khống chế các ngươi, không cần thần dược.” Long Hạo tự đắc nói: “Dù sao hiện tại thần dược đối với bọn ta rất trân quý, dùng để khống chế các ngươi thì thật lãng phí!
“Vâng, vâng, đại nhân nói đúng.” Cả ba gật đầu lia lịa, Hỗn Độn đan này quả thật hữu dụng, hơn nữa thật đáng king ngạc, thần hồn đều thông suốt không ít, cảm giác phù hợp với pháp tắc thiên địa nhiều hơn rồi.
“Được rồi, cứ vậy đi, đợi đi tìm xem có thần dược không, đợi bọn ta khôi phục thì các ngươi cũng có lợi không ít đâu.” Long Hạo lại nói: “Ở Thần giới, tuy rằng thiên cổ vạn năm đã trôi qua, nhưng bổn vương vẫn giữ lại mười vạn kho báu, có bí pháp bảo hộ, người ngoài đừng mơ lấy được.”
Mười vạn kho báu?
Ba người mở to mắt, ngươi chắc chắn không chém gió đấy chứ? Mười vạn kho báu?
“Ngươi giỏi chém gió đấy.” Giang Thái Huyền sắc mặt tối sầm lại, để các ngươi chém gió cũng không sao, nhưng có thể đừng chém lớn như vậy được không?