← Quay lại trang sách

Chương 1291 Đưa ngươi lên đỉnh vinh quang

Nhìn hai người rời đi, Giang Thái Huyền nhìn về phía Ngọc Long Thần Vương, không cần hắn nói, Ngọc Long Thần Vương hóa thành thần quang nấp vào hư không, theo dõi hai người họ.

Giang Thái Huyền tuy rằng tin bọn họ, nhưng không tin vào người trông coi, nếu không phải sau này còn cần bọn Mộ Phong giải thích thông tin ở đây, thì đi đến nơi trồng thần dược khác cũng không cần phiền phức như vậy.

“Chúng ta cũng đi thôi.” Đám người Long Hạo mở miệng, Nhiếp Hàn đưa bọn họ đi trước.

Mộ Phong cùng Dư Hoành đi đến trước cửa đá, trực tiếp đẩy cửa ra: “Bạn cũ đến gặp ngươi, còn không ra đón.”

“Bạn cũ? Mộ Phong, Dư Hoành? Các ngươi không phải đang ở nghĩa trang thu thập thần dịch sao, sao lại nhàn hạ đến chỗ ta vậy?” Một giọng nói hơi kinh ngạc truyền đến, một thanh niên nhanh chóng bước ra.

“Đây không phải là vì nhớ Ninh ca ngươi sao?” Dư Hoành cười nói.

“Các ngươi sẽ nhớ ta sao? Mấy trăm năm không thấy các ngươi tới gặp ta một lần.” Ninh Thành lạnh lùng cười nói: “Nói đi, tìm ta có chuyện gì? Hai tiểu tử các ngươi không có việc gì sẽ không đến gặp ta, có phải bị người khác bắt nạt không?”

“Lần này thật sự không có bị bắt nạt.” Mộ Phong vui mừng nói: “Ninh Thành ca, lần này bọn ta đến là có chuyện tốt muốn bàn bạc với ngươi.”

“Có chuyện gì tốt?” Ninh Thành tò mò: “Chẳng lẽ là ngươi lấy được nhiều thần dịch nên có thể giấu riêng một ít?”

“Không phải, lần này bọn ta tìm được một chỗ dựa vững chắc, có rất nhiều Thần Vương.” Dư Hoành thấp giọng nói: “Nếu không có nhóm Thần Vương ủng hộ, bọn ta cũng sẽ không sống đến hôm nay.”

“Nhiều Thần Vương?” Ninh Thành sững sờ, bật cười nói: “Các ngươi không điên đấy chứ? Vị Thần Vương kia nguyện ý làm chỗ dựa vững chắc cho chúng ta ư? Thần Vương bình thường không có năng lực này, Thần Vương đỉnh phong lại càng chướng mắt chúng ta.”

“Ninh Thành, ngươi có tin chết rồi sống lại không?” Dư Hoành trầm giọng nói.

“Tin, trong Thần giới, thần hồn là bất diệt, chết mà sống lại cũng không ít, ngươi nói cái này làm gì?” Ninh Thành khó hiểu hỏi.

“Vậy ngươi có tin người đã chết vạn năm thiên cổ lại sống lại không?” Mộ Phong thấp giọng nói.

Ninh Thành: “…”

Ta có phải nên trả lời các ngươi một câu ngốc nghếch không?

Vạn năm thiên cổ, đổi lại là Thần Hoàng cũng đều chết sạch rồi, đúng không? Thi thể có thể động một chút, vậy đều là do người ta đẩy, ngươi nói với ta là sống lại sao?

“Hai người muốn nói gì? Thiên cổ vạn năm sống lại? Đùa à?” Ninh Thành bị chọc cười: “Ngươi đừng nói với ta là các ngươi gặp được một vị sống lại sau vạn năm thiên cổ.”

“Không, chúng ta gặp một nhóm!” Mộ Phong nghiêm nghị nói

Ninh Thành: “…”

Ta không muốn trả lời ngốc nghếch nữa, ta chỉ muốn trả lời một câu không có não!

Một đám? Một vị còn không thể, ngươi lại nói với ta một…

“Đừng nói với ta là đám thần minh sống lại đó đi theo các ngươi đến đây đấy nhé.” Ninh Thành cứng ngắc, ngẩn ra nhìn sau lưng hai người, chẳng lẽ là sự thật?

“Làm sao ngươi biết?” Hai người khó hiểu quay đầu lại nhìn, vội vàng nói: “Lão tổ đại nhân, sao các ngươi lại đến đây?”

“Thật... thật sao?” Giọng nói của Ninh Thành run lên, đám thần minh này rất xa lạ, tuyệt đối không phải cùng một phương với bọn họ, nơi này trừ bọn họ ra không ai có thể vào, chẳng lẽ bọn họ thật sự bò ra từ nghĩa địa sao?

“Đến xem một chút.” Giang Thái Huyền cười: “Các ngươi nói chuyện vui vẻ vậy?”

“Vui vẻ?” Ninh Thành ngẩn ra, vui vẻ cái đầu ngươi, không vui vẻ chút nào, chỉ có kinh hãi mà thôi!

“Ta vừa ra từ nghĩa trang, muốn nhìn thế giới này, nên tiến thêm hai bước.” Thánh Viên Vương hít một hơi, ánh mắt tràn đầy sức sống khi nhìn thần dược.

Mới từ nghĩa trang ra…

Chết tiệt, Mộ Phong, Dư Hoành, xem như chúng ta cũng là bạn tốt, các ngươi lại lừa dối ta như vậy sao, dẫn bọn họ đến chỗ ta hả? Chân Ninh Thành nhũn ra, thiếu chút nữa nằm sấp xuống đất.

Trong suốt vạn năm thiên cổ, vị kia không phải là người mạnh mẽ nhất được chôn ở đây sao? Chung quanh vẫn còn rất nhiều mộ của Thần Vương, có khi nào cũng nhảy ra một Thần Vương không?

Những gì ngươi nói chết tiệt quá doạ người rồi, Ninh Thành thật sự sợ hãi, nhìn nghĩa trang xung quanh, nếu tất cả thần ở đây đều bò ra ngoài thì bao nhiêu mạng cũng không đủ chết nữa.

Ngươi chắc chắn là mình không nói đùa, những người này đều là thần đi ra từ phần mộ sao?

“Ninh Thành ca, sắc mặt ngươi sao lại khó coi như vậy?” Mộ Phong lo lắng nói: “Không phải do tu luyện xảy ra vấn đề gì chứ?”

Sắc mặt ta khó coi?

Chết tiệt ta có thể không khó coi sao?

Ninh Thành thiếu chút nữa mắng hắn, một người từ cõi chết trở về, ta không quan tâm, nhưng ngươi nói một đám Thần Vương từ cõi chết trở về, các ngươi còn mang bọn họ đến, ta có thể không sợ sao?

“Mấy, mấy vị… Xin chào.” Ninh Thành nặn ra một nụ cười méo mó, khô khốc nói: “Mấy vị muốn nhìn cũng được.”

“Ừm, tốt.” Giang Thái Huyền nhẹ giọng nói, đi tới bên cạnh.

Ninh Thành run rẩy, nhìn về phía hai người kia: “Các ngươi rốt cuộc là muốn làm gì?”

Các ngươi muốn chết thì chết đi, đừng có mang ta theo, có loại người mang bạn bè chết cùng không hả?

“Đưa ngươi lên đỉnh vinh quang!” Vẻ mặt Mộ Phong tràn đầy khao khát: “Đám Thần Vương đại nhân vừa mới sống lại, nguyên khí chưa khôi phục, cần một ít thần dược, cho nên…”

“Vậy nên các ngươi dẫn bọn họ đến chỗ ta, muốn chiếm dược điền của ta sao?” Ninh Thành trong nháy mắt đoán ra được, hai mắt suýt chút nữa bùng cháy.

“Không phải chiếm, đây là cho ngươi một cơ hội.” Dư Hoành nói: “Đám đại nhân hiện tại đang xuống cấp, nhưng không bao lâu nữa có thể khôi phục tu vi, trở về Thiên cung, chúng ta tận tâm làm việc cho các đại nhân, tương lai có thể trở thành người đứng trên hàng tỉ thần minh!”

Ha ha!

Ninh Thành hận không thể xé xác hai người, cười lạnh nói: “Nghe hay đấy, nhưng ngươi có thể cam đoan bọn họ sau khi khôi phục sẽ không giết chúng ta không? Kết quả tốt nhất là bỏ rơi chúng ta mà đi, chúng ta có thể tính là cái gì chứ?”

Ninh Thành rất tự mình biết mình, Thái Thượng Chân Thần sơ kỳ, tu vi này đặt ở bên ngoài có lẽ có thể trở thành một tiểu lão tổ một phương, được tôn sùng, sống một đời hạnh phúc.

Nhưng trong mắt những vị Thần Vương kia, đó chỉ là con kiến mà thôi, nhiều cũng không nhiều, ít cũng không ít.

“Vài vị lão tổ đều đáng tin tưởng, chúng ta chỉ tặng một chút thần dược, họ sẽ truyền cho chúng ta tuyệt học Thái Thượng, nếu chúng ta tận tâm làm việc, nhất định có thể đạt được chân truyền.” Dư Hoàng tràn đầy phấn khích.

“Ninh Thành ca, ngươi cũng biết đấy, bọn ta vốn không có thần dược gì, chỉ có một ít thần dược cấp thấp, đều đổi thành tuyệt học Thái Thượng rồi.” Mộ Phong lại nói.