Chương 1294 Thu thập thần dược
Lệnh bài loé lên, trong nghĩa trang cũng không có động tĩnh gì, Mộ Phong sửng sốt: “Trận pháp này xảy ra vấn đề gì à?”
“Không có trận pháp.” Na Tra thờ ơ nói, vung tay lên, nghĩa trang tách ra ngay lập tức.
Có trận pháp hay không, hắn vẫn có thể nhìn ra được, nó không liên quan gì đến việc hiểu trận pháp.
“Không có trận pháp? Vận khí của chúng ta tốt như vậy sao? Chẳng lẽ đây là một nghĩa trang chưa bị phát hiện sao?” Mộ Phong kinh ngạc nói.
Nghĩa trang nứt vỡ ra, Na Tra dẫn đầu bước vào, Giang Thái Huyền dẫn theo Tôn Hầu Tử cùng mọi người bước theo sau, trước mắt vẫn như cũ là một không gian, mọi người đều sửng sốt, chỉ có một cỗ quan tài, không có một cây thần dược nào.
Quan tài cũng không có trận pháp, Na Tra dễ dàng đẩy ra, hơi nhíu mày: “Trống không.”
“Chẳng trách không có trận pháp, một ngôi mộ trống.” Long Hạo bĩu môi nói: “Chẳng lẽ bọn họ dời thi thể đi rồi ư?”
“Bọn họ chỉ cần thần dịch, chuyển thi thể đi rất phiền, hơn nữa với việc luyện hoá, mùi thi thể cũng làm người ta chịu không nổi.” Mộ Phong nói, hiện tại hắn đã nhận thức rõ thân phận của mình, là người một nhà với đám người Giang Thái Huyền.
“Nghĩa trang Long Hoàng sao lại có một ngôi mộ rỗng? Chẳng lẽ là do thập nhị Long Hoàng cố ý?” Tiểu Hành Thiên lẩm bẩm.
Ngọc Long Thần Vương và những người khác cũng khó hiểu, nếu là Táng Thần Địa, thì nghe Ninh Thành nói vẫn còn một số vị thần không có nơi chôn, vậy tại sao vẫn còn mộ trống?
Hai mắt Tôn Hầu Tử hiện ra kim quang, hoá thành hai đường thần quang, quét nhìn bốn phía, có chút kinh ngạc: “Phía dưới có cái gì đó, bị trận pháp ngăn cách, Lão Tôn ta không thể nhìn được, đợi Vân Tiêu lại đây đi.”
Hắn còn chưa khôi phục tu vi, hoả nhãn kim tinh cũng không thể nghịch thiên, chỉ có thể nhìn thấy một chút.
“Phía dưới có cái gì? Trận pháp ở phía dưới sao?” Đám người kích động nói: “Ta có dự cảm, nơi đây sẽ có một khối của cải lớn!”
“Đại hoạ? * Chúng ta mau chạy đi." Mộ Phong sắc mặt thay đổi, Thần Vương cổ lão đều đã nói như vậy, chạy trốn quan trọng hơn.
“Trở lại đây.” Long Hạo sắc mặt tối sầm lại, mẹ nó ta là nói của cải lớn chứ không nói tai hoạ!
* đồng âm
Trong thời gian bàn bạc, thời gian trôi qua, bên ngoài mộ, Vân Tiêu ngự không bay đến, thu lại khí tức, không để lộ một chút nào.
“Vị này là?” Ninh Thành nghi hoặc.
“Vân Tiêu đại nhân, cũng là một trong những Thần Vương sống lại.” Mộ Phong vội vàng nói, lúc trước Vân Tiêu đang hồi phục nên không đi theo.
Cũng là một trong những người sống lại?
Rốt cuộc là bò ra bao nhiêu vậy? Trận pháp nơi này đều là giả sao?
Ninh Thành không thể hình dung ra được, nghĩa trang Long Hoàng này hầu hết đều có trận pháp bao phủ, đám Thần Vương có thể gặp được Mộ Phong, nghĩa trang hẳn phải có trận pháp, thi thể đều sắp bị trận pháp luyện thành bã rồi, làm sao có thể bò ra được chứ?
“Vân Tiêu đại nhân.” Đám người Long Hạo vội vàng lên chào hỏi.
“Ừ.” Vân Tiêu thờ ơ đáp, ánh mắt liếc xuống phía dưới: “Trận pháp được đấy, so với trận pháp ở bên ngoài nghĩa trang tốt hơn nhiều, chỉ là trận pháp bị che khuất.”
Giọng nói vừa dứt, Vân Tiêu nâng lòng bàn tay lên, thần lực dồi dào bắt đầu khởi động, hoá thành vô số kim quang, lao vào trong lòng đất.
Ầm
Một luồng hào quang màu vàng tràn ngập, thần quang chói mắt, mặt đất run rẩy đột nhiên dần dần tách ra, lộ ra một cầu thang màu vàng, thẳng tắp xuống dưới, không biết nối vào đâu.
“Đi vào thì biết.” Vân Tiêu hờ hững nói, bước lên cầu thang trước rồi bước xuống.
Đám người Giang Thái Huyền theo sát phía sau Vân Tiêu.
Phía dưới cầu thang, một mảnh vàng óng, thần nguyên khí nồng đậm, vô cùng dồi dào.
“Thần nguyên khí thật nồng, ở mộ Long Hoàng này sao lại còn có chỗ như thế này chứ?” Ba người Mộ Phong ngạc nhiên nói, bọn họ tuy rằng sống ở nghĩa trang này nhiều năm, nhưng bọn họ chưa bao giờ cảm nhận được thần nguyên khí mạnh mẽ như vậy.
Thánh Viên Vương kinh ngạc, lúc Thần Mạch chủ của tộc hắn bị bán đi, cũng không thể tỏa ra được thần nguyên khí nồng đậm như vậy.
Đám người Giang Thái Huyền tò mò, Vân Tiêu nhìn phía trước, chỉ có một cái thông đạo trong lòng đất, nối liền chỗ nào thì không biết.
Một nhóm người to gan bước nhanh về phía trước, càng đi sâu vào trong thì thần nguyên khí càng dày đặc, đồng thời còn có một thần lực lạnh lùng kỳ lạ.
“Đây là… Thái m khí?” Tôn Hầu Tử ngạc nhiên nói.
“Là Thái m khí.” Giang Thái Huyền gật đầu, thần lực kì lạ này cùng với thần lực trên người Hằng Nga rất giống nhau, chỉ khác là không tinh thuần bằng Hằng Nga.
Đi nhanh về phía trước, phía trước dần dần trở nên rộng lớn, thần nguyên khí cũng càng ngày càng mạnh, bốn phía bắt đầu xuất hiện một ít dược liệu kì dị, toát ra khí băng hàn, hình dáng giống như một con rồng.
“Đây là Long Thần bí dược?” Ngọc Long Thần Vương kinh ngạc nói.
“Long Thần bí dược?” Mọi người đều tò mò.
“Đúng vậy, ở thời kì cổ… Ở thời kỳ của bọn ta, huyết mạch Long tộc rất thuần khiết và mạnh mẽ, môi trường xung quanh thay đổi do Long tộc, nếu bỏ ra một ít hạt giống thần dược, rồi bị khí tức của Long tộc cuốn hút và chịu ảnh hưởng của công pháp tu luyện thì sẽ cho ra đời một loại thần dược hình rồng, được gọi là Long Thần bí dược.”
Ngọc Long Thần Vương giải thích: “Nhưng ở thời đại của bọn ta cái này cũng rất hiếm, ít nhất phải là huyết mạch Long Hoàng và tu vi phải đạt tới Thần Vương mới có thể có được!
“Là thần dược là được.” Giang Thái Huyền thản nhiên nói.
“Thu mấy bí dược đó, có thể tăng tốc độ khôi phục của chúng ta.” Long Hạo hào hứng nói.
“Chư vị đại nhân, các ngươi cứ chờ thôi, loại chuyện vặt vãnh này, thuộc hạ có thể làm được.” Ba người vội vàng nói.
Mọi người dừng động tác, được thôi, để các ngươi thể hiện, bọn ta đóng vai Thần Vương mà tự làm thì thật có chút rớt giá.
Nhưng mà mặc dù không cần tự mình ra tay, nhưng có vài lời cần phải nói, ánh mắt Long Hạo quét xung quanh, nói: “Bên kia, cấp Thần Nhân cũng không được buông tha, còn khoáng thạch kia cũng không tồi đấy.”
“Bên này, thu thập nhanh lên, phía trước còn nhiều lắm.”