← Quay lại trang sách

Chương 1295 Ta là thúc thúc của ngươi

Một đám Thần Vương chỉ trỏ, chỉ cần có giá trị sẽ không buông tha, ba người một lòng thể hiện, không chút bực dọc, ra sức đào móc thần dược, mỗi lần đào được một cây đều cảm thấy như lập được một công lớn, kích động tươi cười.

Giang Thái Huyền nhìn mặt không thay đổi, cùng Vân Tiêu đi điều tra, những bí thược hình rồng rất nhiều, nhưng cấp bậc không cao, cấp Thái Thượng rất ít, Thần Vương lại càng không có.

Vân Tiêu quan sát chung quanh, hoa văn trận pháp lan tràn, khẽ nhíu mày nói: “Trận pháp này, e rằng người bình thường không thể bày ra được.”

“Thập nhị Long Hoàng cũng không phải người thường.” Giang Thái Huyền thản nhiên nói.

“Không, ta nhìn thấy một chút đế văn.” Vân Tiêu hờ hững nói: “Trận pháp này hẳn là thuộc cấp Thần Đế, đáng tiếc lại bị một đám phế vật biến thành cấp Thần Hoàng.”

“Cấp Thần Đế?” Giang Thái Huyền kinh ngạc.

“Đúng vậy, nếu không có sự tồn tại của đế văn này thì sẽ không thể cản được ánh mắt dò xét của Đại Thánh.” Vân Tiêu gật đầu.

Giang Thái Huyền khẽ gật đầu, không nói nữa, thần dược của bọn họ cũng cướp xong rồi, tiếp tục đi tiếp.

Ở phía trước, thần lực kỳ hàn yếu đi, chuyển sang thần lực nóng rực.

“Thái Dương Chân Hoả, có thể bởi vì đã quá lâu nên suy yếu.” Vân Tiêu thì thào nói.

“Thái m Thái Dương?” Giang Thái Huyền nhướng mày, Thái m Thái Dương cùng tụ lại, nghĩa là gì? Nếu Hằng Nga khôi phục Thần Đế, luyện hoá Thái Dương tinh hạch, thì mới có thể đánh sâu vào vị trí của tiên thiên Thần Ma!

Chẳng lẽ nơi này có Thần Đế đang bế quan, thu Thái m Thái Dương vào một thể? Long Đế trong truyền thuyết ư?

“Cũng không kinh khủng như tràng chủ nghĩ, đây chỉ là một phần sức mạnh mà thôi.” Vân Tiêu thờ ơ nói: “Nếu thật sự là hai đại thần tinh hạch, thì Thần Hoàng đến đây cũng chịu không nổi.”

Giang Thái Huyền khẽ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Dưới Thái Dương Chân Hoả, cũng có bí dược hình rồng sinh ra, đương nhiên, tất cả đều chui vào trong túi bọn họ.

Phía trước lại xuất hiện một đường đi, một cầu thang, mọi người lên cầu thang, bên trên có một khoảng đất trống, có một bệ đá, một quan tài pha lê, một vị nữ thần đang nằm bên trong.

Dáng vẻ tuyệt mỹ, không kém gì Bạch Tố Trinh, đang yên tĩnh nằm trong đó, Thái m Thái Dương khí chính là từ quan tài pha lê này toả ra.

Còn bên dưới bệ đá, có ba sợi xích thần đang buộc chặt bệ đá, thần nguyên lực dồi dào chính là tràn ra từ bệ đá.

“Ba Thần Mạch, đáng tiếc là đã bị phế rồi.” Tôn Hầu Tử lắc đầu nói: “Nếu để bọn ta nuốt thì hay rồi.”

Bên trong bệ đá có ba Thần Mạch, nhưng đáng tiếc, Thần Mạch này đã mất đi thần nguyên khí, cũng bị Thái m Thái Dương lực ăn mòn, thứ này chẳng có tác dụng gì với bọn họ.

“Thần Vương đỉnh phong.” Vân Tiêu hờ hững nói: “Còn sống.”

“Còn sống?” Ba người Ninh Thành đều kinh ngạc, lại muốn bò ra ngoài? Có thể đừng cho nàng ta ra ngoài được không? Có các ngươi đã khó hầu hạ rồi, giờ lại thêm một người nữa ư?

Các ngươi khôi phục cần tài nguyên, bọn ta cũng không biết phải thu thập như thế nào, lại thêm một người thì chi bằng giết bọn ta đi.

“Tu vi của nàng ta không tệ, Thần Mạch này cung ứng hẳn là để nàng tu luyện hai đại thần lực, nhiều năm như vậy, cũng không biết có tiến bộ không.” Na Tra hờ hững nói: “Muốn thả nàng ta ra không?”

“Thả đi.” Giang Thái Huyền nói, một Thần Vương đỉnh phong thì có thể làm được gì chứ, đối với Vân Tiêu bây giờ chỉ như một cái tát mà thôi.

Vân Tiêu nhấc tay lên, thần lực phát ra, bệ đá vỡ tung, xiềng xích đứt đoạn, nắp quan tài pha lê bay lên, thần nữ đang nằm bất động bỗng nhiên mở hai mắt tỉnh lại.

Thần nữ vừa mới thức tỉnh, còn chưa hoàn hồn, nhìn thấy mọi người đều im lặng, Long Hạo liếc nhìn Giang Thái Huyền, đột nhiên đứng lên: “Điệt nữ, ta là thúc thúc của ngươi đây!”

Thần nữ: “…”

Đầu óc của ta có chút lộn xộn, để ta hoàn hồn thử, có thúc thúc hay không.

Ba người Ninh Thành ngẩn ra, điệt nữ? Thúc thúc?

“Thúc thúc?” Khuôn mặt động lòng người của Thần Nữ mang chút sững sờ, ánh mắt ngập tràn sự ngu ngơ, ta có một người thúc thúc từ bao giờ chứ?

“Hàng thiên niên kỉ rồi, cuối cùng thúc thúc cũng đã tìm được ngươi, mau qua đây, để thúc thúc giới thiệu cho ngươi quen mấy vị thúc thúc của ngươi.” Long Hạo nói.

Thần Nữ: “...”

Chắc chắn ngươi đang lừa ta, ta làm gì có mấy vị thúc thúc này chứ?

“Thật ra các ngươi là ai? Cái gì mà hàng thiên niên kỉ, sao các ngươi lại xông vào nơi ta bế quan?” Sắc mặt Thần Nữ lạnh lùng nghiêm nghị, ánh mắt chứa đầy sát khí.

Giang Thái Huyền ngầm suy nghĩ, cái gì mà hàng thiên niên kỉ? Lẽ nào nữ tử này còn chưa biết, đã trôi qua rất nhiều năm rồi hay sao? Hoặc nàng ta cũng là người từ bên ngoài đến chăng?

“Long tộc.” Ngọc Long Thần Vương chấn động trong lòng, thấp giọng nói rì rầm: “Dòng máu rất cao quý.”

Long tộc? Dòng máu cao quý ư?

Giang Thái Huyền chợt nảy ra một ý, truyền tin cho Long Hạo.

“Điệt nữ, đầu óc ngươi có vấn đề rồi.” Long Hạo nói một cách nghiêm túc, nhìn vào ánh mắt càng lúc càng nặng sát khí của Thần Nữ, vội nói: “Là kí ức của ngươi xảy ra vấn đề.”

“Hửm?” Ánh mắt Thần Nữ vẫn lạnh nghiêm, song trong lòng nàng cũng tràn đầy nghi hoặc, sao những người này xông vào đây được? Nếu không ngoài dự đoán, đội ngũ nhờ Thần Vương dẫn đầu này còn chưa tiến vào là đã bị diệt sạch rồi, sao có thể quấy nhiễu nàng bế quan chứ?

“Thập nhị Long Hoàng ở đâu?” Thần Nữ chau mày, lại quát.

“Theo những gì bọn ta biết, mười hai Long Hoàng đã biến mất từ rất nhiều năm về trước rồi, bọn ta cũng đang đi tìm họ.” Long Hạo thở dài nói: “Khi xưa, thập nhị Long Hoàng cùng với thúc thúc uống rượu trò chuyện say sưa, sau đó lại biến đi đâu mất.”

“Thập nhị Long Hoàng biến mất ư?” Thần Nữ biến sắc: “Thật ra ngươi là ai? Ngươi đã từng uống rượu chuyện trò cùng thập nhị Long Hoàng? Tại sao ta chưa từng nghe nhắc đến ngươi?”