Chương 1306 Đó là một con rồng!
Nơi có thần dịch cách chỗ này không xa, chỉ phút chốc Vân Tiêu đã đến nơi, ngộ nhỡ xảy ra vấn đề thì có thể đón đỡ đầu tiên.
Bảy người rời khỏi nơi cất giữ tài nguyên, đến nơi chưa thần dịch, trận pháp bao trùm, Vân Tiêu xuất thủ, bí mật xâm nhập vào trận pháp một cách vô thanh vô tức.
Vừa tiến vào, cả bảy người đều ngây ra, ba cái hồ, đều là hồ thần dịch, có mấy chục thi thể được ngâm bên trong.
“Đây là...?” Ba người Long Hạo ngờ vực, những thi thể này đều tràn đầy sinh khí, nguyên nhân do hấp thụ thần dịch trong hồ và có sự trợ giúp của trận pháp.
“Các thi thể được bơm sinh khí, có qua bao nhiêu năm nữa cũng không thể nào sinh ra thần trí và thần hồn được.” Tôn Hầu Tử khinh miệt nói: “Đây là một cách để tái sinh thi thể, cũng là cách thấp kém nhất.”
“Cũng chưa chắc đã là tái sinh, có thể họ đang chế tạo thân thể cho cái tên... bệnh thần kinh kia.” Vân Tiêu nghĩ ngợi rồi nói.
“Thân thể tốt cách mấy cũng có thể sẽ bị tên bệnh thần kinh kia làm hỏng thôi.” Long Hạo thầm nói.
“Đừng nói nữa, lấy thần dịch đi.” Tiểu Hành Thiên ẩn thân, đi đến bên cạnh cái hồ, lấy ra mấy loại thùng chứa, bắt đầu thu thập.
“Tiểu điệt nữ, ngươi đừng đứng đó nhàn rỗi thế, qua giúp đi.” Ngọc Phong gọi.
Long Hinh Nhi: “...”
Ta thật muốn biết, thật ra hàng thiên niên kỉ trước các người đã làm gì, tại sao còn phải đem theo mấy cái thùng này?
“Đừng lấy từng chút như thế, thả cái thùng xuống là được rồi, phải tự mình trang bị chứ, không có thùng không được đâu, chỉ có thể chuẩn bị theo.” Long Hạo nói.
Long Hinh Nhi cạn lời hẳn, thả hết mấy cái thùng này xuống hồ thần dịch, thần dịch trong hồ rút mất nhanh chóng.
“Thần Vương đại nhân, cuối cùng ngài đã đến rồi.” Một giọng nói ngập tràn sự mừng rỡ vang đến: “Đây là hồ thần dịch, các thi thể bên trong đều đã tràn đầy sinh cơ cả rồi.”
“Ồ? Vậy sao?” Một giọng nói lạnh nhạt truyền đến, hai bóng người bước vào bên trong trận pháp.
Trong số đó có một người đeo mặt nạ, không nhìn rõ khuôn mặt, ẩn tàng khí tức, người còn lại chỉ là Thần Vương hậu kỳ, một nam tử trung niên.
“Đại nhân, ngài xem kìa, thần dịch trong hồ rút đi nhanh ghê chưa, cuộc thí nghiệm này có hiệu quả rồi, những thi thể kia đều xuất hiện sự biến đổi rồi, tốc độ hút cũng đã nhanh hơn.”
Nam tử trung niên kích động nói.
“Không sai, đúng là chuyện vui.” Người đeo mặt nạ cũng tỏ vẻ vui mừng: “Công lao như vậy, đợi khi bản vương trở về, nhất định ghi cho ngươi một công.”
“Đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân.” Nam tử trung niên cả mừng, vội vàng hành lễ.
Long Hinh Nhi: “...”
Các ngươi bị ngu hả? Rõ ràng có người đến ăn trộm đấy, vậy mà các ngươi nói cái gì cơ, đại hỉ sự? Bị trộm đồ mà còn là chuyện vui à?
Người đeo mặt nạ đến cạnh bên hồ thần dịch, mang theo vẻ kinh ngạc: “Thần dịch trong hồ cạn nhanh quá, e rằng số thần dịch này không đủ để hấp thụ mất.”
“Đại nhân yên tâm, lần này bọn ta có thu thập sẵn một phần, thuộc hạ sẽ thêm vào ngay.” Nam tử trung niên vội đổ thêm thần dịch vào.
“...”
Ngươi còn thêm à? Tu vi Thần Vương của các ngươi uổng phí cả hay sao, xảy ra chuyện bất thường như vậy mà không biết dùng thần lực xem xét thử à? Long Hinh Nhi không nhìn nổi nữa rồi, mình có nên nhắc nhở gã hay không? Đương nhiên, chuyện đó không thể nào, số thần dịch kia ít nhiều cũng từ những người thân của nàng luyện chế ra, không nổi giận ra giết chết họ đã xem như tốt lắm rồi.
Thần dịch được đổ thêm, tốc độ rút hạ vẫn nhanh như cũ, ánh mắt người đeo mặt nạ lấp lánh, thần lực dấy động, cuối cùng cũng bắt đầu kiểm tra rồi, thần lực quét qua, gật gật đầu: “Vẫn bình thường.”
“Vẫn bình thường?” Long Hinh Nhi ngẩn người, chắc ngươi không phải nội ứng đấy chứ? Mẹ kiếp, như thế bình thường kiểu gì vậy? Nàng đảo mắt nhìn sang thấy Vân Tiêu vẫn đứng một bên chưa rời đi liền hiểu ngay, chuyện này do Vân Tiêu ra tay.
“Đại nhân, chuyện lớn không hay rồi.” Lúc này có một vị Thần Vương hấp ta hấp tấp chạy xộc vào, thần sắc hoang mang rối loạn lắm.
“Chuyện gì?” Người đeo mặt nạ nhíu mày, lạnh giọng hỏi.
“Đại nhân, số tài nguyên cất giữ không thấy đâu cả rồi, bọn ta vừa bỏ ra ngoài một chút thì đã biến mất hết sạch, không tìm ra nguyên nhân.” Sắc mặt Thần Vương hoảng hốt nói.
“Lý nào lại vậy?” Ánh mắt người đeo mặt nạ lạnh xuống, chớp mắt thân hình đã biến mất.
“Mau đi xem thử.” Nam tử trung niên cũng vội vã theo sau, vị Thần Vương kia cũng đi.
Thân hình Vân Tiêu biến mất, Na Tra cũng đuổi theo, Hầu Tử cũng muốn đi nhưng tiếc rằng chỗ này cũng cần có người trông coi, vả lại, người đeo mặt nạ kia thích hợp với Na Tra hơn.
Đó là một con rồng!
Long Hinh Nhi nghĩ một chút rồi cũng theo sang đó, đối với thân phận của người đeo mặt nạ, nàng rất lấy làm hiếu kỳ, huyết mạch của con rồng kia cũng rất khá, thực lực cũng không hề yếu, sao lại làm ra những chuyện thế này, đây là nơi thập nhị Long Hoàng chôn cất các Thần kia mà.
“Đám người đó thật lãng phí quá, khi không lại thúc ép thần dịch vào các thi thể.” Long Hạo lắc đầu, chuyện đó do Tôn Hầu Tử nói, việc họ làm là cưỡng ép truyền vào, hoàn toàn mặc kệ thi thể có ra sao.
Vân Tiêu trở lại nơi cất giữ tài nguyên đầu tiên, phong tỏa khí tức của đoàn người.
“Nếu ta đoán không sai, gã đeo mặt nạ kia chính là cái người được gọi là Thương Vương, là một con rồng.” Na Tra nói.
“Một con rồng à?” Người người đưa mắt nhìn ra, sao lại là một con rồng?
“Người có nhìn lầm không?” Thần sắc Ngọc Long Thần Vương có chút khó coi.
Lý nào ngày nay Long tộc vẫn còn Thần Vương đỉnh phong? Thần Vương hậu kỳ cũng chỉ còn hắn và Kim Long Vương chống đỡ cục diện.
Tuy Long tộc ở Thần giới không chỉ có hai tộc của họ, nhưng những Long tộc khác so ra còn kém hơn, hơn nữa còn phân tán tứ phương, đến Thần Vương còn chẳng có.
“Không lầm.” Na Tra khẳng định, người khác có thể nhìn lầm nhưng hắn thì tuyệt đối không, hắn có sức cảm ứng rất mạnh đối với Long tộc.