← Quay lại trang sách

Chương 1305 Chúng ta phải đập tan âm mưu chủa chúng

Tiếp tục nghe đạo, đoàn người ai nấy đều có sở ngộ, sau đó mua thương phẩm.

Phía bên ngoài, được nhóm ba người Mộ Phong tiết lộ, sáu vị Thần Vương và cả Long Hinh Nhi đều động tâm cả, họ cũng muốn có Hỗn Độn Đan.

Không khiến họ thất vọng, đoàn người bước ra từ trong mộ khuyến khích họ vài câu, thưởng tặng mấy viên Hỗn Độn đan, ai ai cũng có.

“Tiểu điệt nữ, cái này của ngươi.” Tiểu Hành Thiên đưa sang, cười nói: “Đi theo thúc thúc chỉ có vui vẻ thôi, sau này thúc thúc sẽ đưa ngươi đi xem cá vàng.”

Cá vàng thì có gì đáng để xem chứ? Long Hinh Nhi đảo mắt, tỏ vẻ xem thường, đồ quê mùa, cá vàng cũng thấy lạ.

“Lão tổ đại nhân, tài nguyên của họ nên thu thập... Không hay, đại sư không hay rồi.” Thần Vương hậu kỳ vừa nói được một nửa, sắc mặt đột nhiên đại biến đổi.

“Chuyện gì đấy?” Giang Thái Huyền nghi hoặc.

“Vị Thần Vương đỉnh phong, một trong Tứ Thần Vương kia chuyến này cũng đến Táng Thần Địa (*), chính vì để theo dõi bọn ta đấy, bọn ta đi lâu như vậy chưa trở về, chắc chắn sẽ sinh nghi.” Năm vị Thần Vương kia cũng biến sắc.

(*) táng: chôn cất

“Thần Vương đỉnh phong thôi mà, sợ cái gì, mặc kệ hắn Tứ Thần Vương gì gì đó, cứ thong thả không phải hoảng.” Long Hạo khinh thường nói.

Ma La cũng thuộc một trong Tứ Thần Vương, cũng đã bị đánh cho phế rồi, giờ lại thêm một tên một trong Tứ Thần Vương chạy đến à?

“Vị Thần Vương kia không bình thường đâu, thần bí vô cùng, không biết được thân phận cụ thể, chiến lực cũng dũng mạnh cực kỳ, điều quan trọng hơn phải nhắc đến là hắn có cách ra vào nơi này còn chúng ta thì không.” Thần Vương hậu kỳ nói: “Một khi hắn lấy tài nguyên chạy mất, vậy chúng ta uổng công rồi.”

“Chuyện này quả thực không ổn, cơ mà rốt cuộc Tứ Thần Vương là bốn vị Thần Vương nào vậy, Ma La thì khỏi phải nói rồi.” Tiểu Hành Thiên hiếu kì nói.

“Tứ Thần Vương bao gồm, Kiếm Đạo Thần Vương Diệp Tinh, Thánh Viên Vương Viên Ngân, còn một vị thì bọn ta cũng không biết, vị đó trước nay chưa từng lộ diện, chỉ biết được xưng là Thương Vương.” Ngọc Long Thần Vương lắc đầu nói: “Ta từng gặp gỡ một lần, cảm nhận được một thứ khí tức rất quen thuộc, nhưng không đó là ai.”

“Khí tức quen thuộc à? Ngươi cũng cảm nhận được sao? Thánh Viên Vương kinh nghi nói: “Ta cũng từng có cảm giác ấy, ta còn tưởng đâu cảm giác của mình sai rồi chứ.”

“Thánh Viên Vương Viên Ngân à? Không ngờ Thánh Viên tộc cũng hùng mạnh như vậy, còn có một vị Thần Vương đỉnh phong nữa, sao người đó không giúp ngươi đối phó Ma La?” Tiểu Hành Thiên hiếu kỳ: “Ngươi cũng chưa từng nhắc đến người đó.”

“Hắn là kẻ phản bội!” Thánh Viên Vương hừ lạnh một tiếng, không muốn nói đến nữa.

“Chúng ta mau chóng đến đó xem xét hư thực, đừng để cho tên Thần Vương gì gì đó ôm tài nguyên chạy mất.” Long Hạo hấp tấp nói: “Với thực lực của chúng ta, dù Thần Hoàng có đến đây, cũng có thể cướp xong rồi chạy.”

“Đúng vậy, các người dẫn đường đi, nhanh chóng đến đó.” Giang Thái Huyền cũng nói, đó là một mớ tiền khổng lồ, không thể để nó cứ thế bay mất được.

Qua lời kể của họ, sau khi họ bị sai phái đến đây thì chưa từng rời khỏi, cũng không có cách nào để rời khỏi, không thể đi, muốn thoát khỏi nơi đây chỉ duy một nước là luyện hóa tất cả thi thể chỗ này, hoàn thành mục đích của họ, hoặc đợi khi tâm trạng họ tốt, thấy ai thuận mắt thì đưa ra ngoài.

Nhóm Long Hạo đã từng hỏi qua về việc Cổ Long tộc bị diệt, đáng tiếc Thánh Viên Vương lại không muốn nói nhiều, Ngọc Long Thần Vương thì úy kỵ không nhắc đến, Ngọc Thiên Lâm và Long Thừa Hám cũng quyết giữ im lặng, không hỏi ra được kết quả.

Khi xưa Cổ Long tộc bị tiêu diệt, chắc chắn mấy vị Thần Vương này biết chuyện, mấy người họ là lão quái vật sống đã nhiều năm rồi cơ mà, thậm chí còn từng đích thân tham dự.

Đám Thần Vương sơ kỳ như Bạch Miểu hay mấy tên chỉ mới đột phá ngàn năm thì không thể nào hiểu rõ được.

Nhiếp Hàn thì càng không phải nói đến, từ sau khi ra khỏi Chư Thần Bảng đã lập tức về sào huyệt xây tổ, mải miết bế quan, rất ít khi ra ngoài.

Theo sự chỉ dẫn của sáu vị Thần Vương, đoàn người bay nhanh, chẳng mấy chốc đã đến điểm đích, đó là kho tàng quý báu do họ lập nên, có trận pháp bao trùm, tài nguyên đều được đặt cả ở đây.

Tất cả họ đều không có quyền lấy tài nguyên, chỉ có cường giả Thần Vương mới có quyền phân chia một phần tài nguyên cấp thấp.

“Cuộc đời này thật khó sống quá đi.” Long Hạo lắc đầu than.

“Các vị đại nhân, bên ngoài còn có một vùng trồng thần dược, chi bằng hãy để bọn ta đến dược điền thu gom, còn các vị thì ở đây... quan sát được không?” Sáu vị Thần Vương nói.

“Đưa nhóm Mộ Phong đi theo.” Giang Thái Huyền mắt nhắm mắt mở, lạnh nhạt nói: “Như vậy thì dù bọn ta có gây ra động tĩnh lớn gì cũng sẽ không ảnh hưởng đến các ngươi.”

“Đa tạ các vị lão tổ đại nhân.” Nhóm người vội vã nói cảm ơn, cảm kích trong lòng, lão tổ làm vậy vì nghĩ tốt cho chúng mình đây mà.

Xét cho cùng, nhóm người lão tổ vẫn chưa khôi phục, một khi để lộ chuyện, rất có thể sẽ chọc giận đến vị Thần Hoàng kia, dẫu sao, đó cũng là những nhân vật tái sinh sau hàng thiên niên kỉ, thực sự rất kinh người.

Không đủ sức che chở cho họ, họ sẽ bị chết rất thảm, chẳng bằng không để mình bị lộ, còn về sau việc họ đi cùng nhau bị phát hiện cũng không sao cả, việc ấy đều do bị bức bách, đến khi đó viện thêm vài cái cớ, chắc sẽ không chết.

Nhìn trận pháp trước mặt, đoàn người xem như không, trực tiếp đi thẳng vào bên trong trận pháp, quả nhiên bên trong có không ít tài nguyên.

“Lấy hết, lấy hết.” Nhóm người Long Hạo đã sớm không chờ đợi được nữa rồi, nhìn thấy thần dược liền vội vơ vét lấy ngay.

Sắc mặt Long Hinh Nhi không đổi, nàng không hiểu cái trân quý của tiền, không xem số thần dược kia ra gì.

“Dựa theo những gì họ nói, tài nguyên thu thập được đều sẽ đưa đến đây, chúng ta cứ ở chỗ này chờ là được.” Giang Thái Huyền nói.

“Còn nơi có thần dịch thì sao?” Long Hạo lên tiếng: “Tràng chủ, chúng ta không thể chỉ tìm một chỗ được, thần dịch kia cũng không thể bỏ qua, chúng ta phải đập tan âm mưu của chúng.”

Khóe miệng Long Hinh Nhi giật giật, trộm đồ của người ta mà mẹ nó còn nói nghe chính nghĩa lẫm liệt đến vậy, đúng thật độc nhất vô nhị.

“Nơi có thần dịch nhờ ba người đi vậy, à, Hầu Tử và Na Tra sẽ đi cùng ba người, Vân Tiêu sẽ giúp xử lý trận pháp, rồi sau đó sẽ trở lại.” Giang Thái Huyền nói.

“Đa tạ tràng chủ.” Ba người cả mừng.

“Ta cũng muốn đi theo xem sao.” Long Hinh Nhi suy nghĩ một chút rồi nói.

“Tùy ngươi.” Giang Thái Huyền khoát tay.