Chương 1310 Điều kiện
“Tiểu điệt nữ, ngươi có cảm tưởng gì?” Giang Thái Huyền đột nhiên nhìn sang hướng Long Hinh Nhi: “Cổ Long tộc, à thì, cũng xem như Long tộc hậu bối của thập nhị Long Hoàng, nay đã bị người ta tiêu diệt rồi.”
Gương mặt xinh đẹp của Long Hinh Nhi phát lạnh: “Dĩ nhiên phải trấn sát, chỉ có điều, đối phương là Thần Hoàng, ta cũng không có cách nào hơn.”
“Không cần ngươi phải có cách gì cả, chỉ cần ngươi tạm thời đóng giả thành Kim Long Vương.” Giang Thái Huyền nghĩ ngợi rồi nói: “Ngươi phụ trách truyền tin tức cho bọn ta, nếu đối phương liên lạc với ngươi thì ngươi hãy báo ngay cho bọn ta.”
“Giả trang trước mặt một tôn Thần Hoàng, ta e mình không làm được.” Long Hinh Nhi lắc đầu.
“Chuyện đó dễ thôi, Vân Tiêu đại nhân và Na Tra đại nhân cùng ra tay, tất có thể giúp ngươi ngụy trang hoàn hảo.” Thánh Viên Vương lên tiếng.
“Vậy được, nhưng ta có một điều kiện.” Long Hinh Nhi nói tiếp.
“Điều kiện gì?” Long Hạo không hài lòng nói: “Các vị thúc thúc đây làm vậy đều vì Long tộc của ngươi, ngươi thì hay rồi, đòi điều kiện nữa à?”
Long Hinh Nhi không thèm để ý đến hắn, nói thẳng: “Khi đến nơi có cơ duyên kia thì các ngươi phải dẫn ta theo, ta biết chắc các vị thúc thúc sẽ đi.”
“Không thành vấn đề.” Giang Thái Huyền đáp ứng ngay.
“Được, vậy hãy động thủ đi, tạm thời ta sẽ giả dạng Kim Long Vương.” Long Hinh Nhi gật đầu.
Bên này sắp đặt xong, nhóm người Mộ Phong cũng đã quay trở lại rất nhanh, giao tài nguyên lại cho họ, vừa về đến nhìn thấy cảnh tượng nơi này, xém chút bị dọa chết, bọn lão quái vật này trực tiếp đánh xuống đây rồi à?
“Mộ Phong à, từ nay về sau ba người các ngươi đã trở thành thủ lĩnh thứ hai của nơi này rồi đấy.” Tiểu Hành Thiên lên giọng ông cụ non nói.
“Đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân.” Mộ Phong cảm kích vạn phần, liên tiếp bái tạ.
“Không cần cảm ơn, sắp tới bọn ta sẽ rời khỏi đây, ngươi làm việc cho tốt đấy.” Tiểu Hành Thiên nói.
“Ta nhất định... À khoan đã, đại nhân, mọi người không định đưa bọn ta đi theo sao?” Thần sắc Mộ Phong sượng ngang, ngây ngốc nhìn hắn: “Đại nhân, ngàn vạn lần đừng vứt bỏ bọn ta mà.”
Mấy kẻ lừa đảo các ngươi đã đánh tan chỗ này, lấy đi vô số tài nguyên rồi chạy đi mất à? Thủ lĩnh thứ hai ta đây còn làm được gì nữa, giờ lại phải ở chỗ này chịu chết hả?
“Đừng hoang mang.” Tiểu Hành Thiên hững hờ nói: “Tiểu điệt nữ của bọn ta cũng sẽ ở lại đây cơ mà.”
“Tiểu điệt nữ hả? Long đại nhân à?” Mộ Phong nghi hoặc, chuyện gì xảy ra thế này, cả điệt nữ của các ngươi mà các ngươi cũng không dẫn theo sao?
“Bọn ta ra ngoài vì để khôi phục được tốt hơn.” Tiểu Hành Thiên nói: “Với thực lực hiện giờ của bọn ta, sau khi bại lộ chỉ dẫn đến phiền phức, không bảo vệ nổi ngươi, ngươi ở lại chỗ này với tiểu điệt nữ của ta, một là có thể bảo vệ bản thân thật tốt, hai là có thể để mắt đến tình hình nơi đây.”
“Đợi đến khi thực lực bọn ta đủ mạnh, sẽ đưa các ngươi ra ngoài.”
“Đại nhân, ngươi không lừa ta đấy chứ?” Mộ Phong tỏ vẻ không tin, việc này khiến người ta cứ cảm giác như đang qua cầu rút ván vậy.
“Ta mà lừa ngươi sao?” Tiểu Hành Thiên không hài lòng nói: “Điệt nữ của bọn ta vẫn ở đây cơ mà, lẽ nào bọn ta có thể vứt bỏ điệt nữ của mình cơ chứ?”
Có thể lắm!
Mộ Phong thầm nghĩ trong lòng, nhưng lời này không thể nói ra, bằng không, sợ rằng sẽ bị cái tên này giết chết ngay tại chỗ.
“Yên tâm đi, tiểu điệt nữ là Thần Vương đỉnh phong cơ mà, hơn nữa bọn ta còn có sắp xếp, các ngươi nhanh trí một chút thì không chết được đâu.” Long Hạo an ủi.
“Bản vương sẽ bảo vệ cho các ngươi.” Long Hinh Nhi hóa thân thành Kim Long Vương, đeo mặt nạ lên, lãnh đạm nói: “Nếu có người hỏi đến, cứ nói có kẻ tồn tại từ hàng thiên niên kỉ trước bò lên từ dưới mộ, cướp đi hết mọi thứ, không liên quan gì đến chúng ta.”
“Tốt lắm, cũng khá giống rồi đó, bọn ta cũng nên đi thôi.” Ngọc Phong đứng thẳng người dậy, nói: “Tiểu điệt nữ, chỗ này giao lại cho ngươi đấy, bên phía tàn hồn, bọn ta tự sẽ có dặn dò kĩ.”
“Được.” Long Hinh Nhi gật gật đầu, nhìn họ rời đi, không nhịn được mà hỏi: “Các vị là thúc thúc của ta thật sao?”
Giờ ta càng lúc càng thấy nghi ngờ, cộng thêm những lời nghe được lúc nãy nữa, tám phần là các ngươi không phải thúc thúc của ta!
“Tiểu điệt nữ à, đến ngày gặp lại ngươi tự khắc sẽ hiểu thôi, khoảng thời gian đó sẽ không lâu đâu.” Tiểu Hành Thiên mỉm cười thần bí, theo gót đoàn người rời đi.
“Trong lòng ngươi đã có đáp án cho mình rồi.” Giang Thái Huyền bỏ lại một câu rồi cũng đi ngay, hắn không tin Long Hinh Nhi ngu ngốc đến mức vẫn còn tin lời bọn hắn nói.
Trở về đường cũ, lại đến đất tổ Ngọc Long, Giang Thái Huyền không lưu lại mà về thẳng đạo tràng.
Dĩ nhiên nhóm người Ngọc Long Thần Vương cũng đi theo, bọn họ vừa đi, những vị trưởng lão kia đều tràn vào đất tổ, xem xét xung quanh, cuối cùng vui mừng không ngớt: “Cũng may, đất tổ không bị hủy hoại.”
“Có Thần Vương của chúng ta trông chừng, họ dám làm loạn sao?” Một vị trưởng lão kiêu ngạo nói.
Đông Lam thành, Thần Ma đạo tràng.
“Tràng chủ, sao Hằng Nga vẫn chưa xuất quan vậy?” Đường Tăng nghi hoặc: “Cả Bát Giới cũng không thấy đâu, đừng nói với ta rằng nó và Hằng Nga cùng nhau bế quan rồi nhé.”
Giang Thái Huyền đen mặt: “Lẽ nào ngươi chờ trước cây Thần Ma?”
Đường Tăng gật đầu liên hồi, theo đuổi tình yêu, sao có thể không có thành ý cho được?
“Có thể do lĩnh ngộ quá sâu, cho nên bế quan có hơi lâu, về phần Bát Giới, hắn là đệ tử của ngươi, sao ta biết được chứ?” Giang Thái Huyền bĩu môi, quả quyết làm ngơ hắn luôn.
Đoàn người tiến vào đạo tràng, bán số vật phẩm thu hoạch được trong chuyến đi này, sau đó mua thương phẩm.
Giang Thái Huyền kiểm tra thu hoạch lần này, cũng tạm được, ước chừng khoảng sáu mươi triệu, đó là tổng thu hoạch, vẫn chưa xài hụt đồng nào.
Đoàn người phân chia cho nhau cũng không được bao nhiêu tiền.
“Viên Sùng Sơn, đưa toàn bộ người Thánh Viên tộc đi thu thập tài nguyên, chỉ cần là thần dược thì bất kỳ cây nào cũng không được bỏ qua, nghe rõ chưa?” Thánh Viên Vương truyền tin ra ngoài.
“Vương, ngài yên tâm, ta đã đặt mục tiêu kiếm tiền thành tộc quy tối cao của Thánh Viên tộc rồi.” Viên Sùng Sơn đáp lời.
“Có giác ngộ, qua đây cùng nghe đạo đi.” Thánh Viên Vương tỏ ý khen ngợi, nói.