Chương 1313 Long tộc đúng là Long tộc
Lúc bấy giờ tứ trưởng lão Long Cần rất mực bàng hoàng, ta không có làm thật mà, mẹ kiếp, ta làm gì có năng lực đó chứ?
“Long Cần, rốt cuộc ngươi rắp tâm mưu đồ việc gì? Nếu vị Long Vương cuối cùng của tộc chúng ta xảy ra chuyện gì bất trắc thì tộc ta biết phải làm sao?” Một vị trưởng lão nổi giận chất vấn, vị trưởng lão này có quan hệ tốt với Long Thừa Hám.
Long Cần: “...”
Con mẹ nó ta chỉ hoài nghi chút thôi, kiểu gì lại thành ta có bụng dạ khó lường rồi?
“Đúng thế, Long Thừa Hám là tôn Long Vương cuối cùng của tộc chúng ta, ông ta mới Thần Vương sơ kỳ thôi, đối phương lại là hung thủ có năng lực giết Kim Long Vương, Thần Vương Long Thừa Hám e rằng sẽ...” Sắc mặt các Kim Long khác cũng đại biến, kết quả ấy thật không dám nghĩ đến.
Không có Thần Vương che chở, Kim Long tộc của họ sẽ trở thành một thế lực tầm thường, nếu các thế lực lớn ngoài kia để mắt đến Kim Long tộc, thậm chí sẽ bắt họ làm nô lệ, dẫu sao Kim Long cũng là một sủng vật rất tốt!
“Đi tìm Long Vương nhanh lên, cho dù chúng ta có chết cũng phải cứu Long Vương Long Thừa Hám về.” Một vị trưởng lão nói.
“Không sai, lập tức đi cứu Long Vương về, không thể chịu thêm mất mát nữa.”
Các Kim Long ầm ầm kéo đi, mấy người Long Thừa Hám đang ở phương xa vừa nói vừa cười, cảm ứng được động tĩnh phía bên này, vội tự làm trọng thương rồi chạy về hướng Kim Long tộc.
“Long Vương.” Cả đám Kim Long khẩn trương chạy tới đón.
“Bản vương không sao, chỉ có điều đối phương mạnh quá, ta không cách nào báo được thù cho Kim Long Vương.” Long Thừa Hám thở dài, vẻ mặt tự trách: “Chỉ trách bản vương quá yếu.”
“Long Vương, mời người trở về tu dưỡng, không thể để xảy ra chuyện được.” Các Kim Long lo lắng nói.
“Ngại quá, bọn ta đến trễ.” Ngọc Long Thần Vương và Thánh Viên Vương cũng hiện thân, đi theo bên cạnh Long Thừa Hám.
“Các ngươi đến rất đúng lúc, nếu các ngươi không đến đây thì hôm nay bản vương cũng khó tránh cái chết.” Long Thừa Hám ọe một tiếng, phun ra một ngụm máu rồng.
“Đa tạ ba vị Thần Vương, xin mời vào trong.” Các Kim Long vội mời mọi người vào Long Cung.
Trong cung, Long Cần vẫn chưa hết bàng hoàng, thi thể Kim Long Vương vẫn còn nằm đó.
Một con Kim Long dìu Long Thừa Hám ngồi lên long vị, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị: “Bắt lấy Long Cần, để sau xét hỏi, nhất định phải hỏi cho ra hung thủ là ai!”
Long Cần: “...”
Mẹ kiếp, ta thật sự không có bản lĩnh này mà, tại sao lại là ta cơ chứ?
Long Thừa Hám lại ọc ra một ngụm máu: “Bản vương thân mang trọng thương, cần phải trị thương cho sớm, các việc trong tộc, phải làm phiền các vị.”
“Bọn ta cũng xin phép ra về.” Ngọc Long Thần Vương thấy thế nói.
“Xin dừng bước, lúc này Kim Long tộc bọn ta đang trong thời kỳ yếu ớt, vẫn mong Ngọc Long đại ca tọa trấn mấy ngày.” Long Thừa Hám vội mở lời: “Vả lại, cái chết của Kim Long Vương lần này cũng phát hiện ra một đại bí mật, đợi khi bẳn vương liệu thương hoàn tất, sẽ cùng các vị bàn định xem phải xử lý thế nào.”
“Long Vương, người nhất định phải dưỡng kĩ thương thế mới được.” Các Kim Long lo lắng nói.
“Long Thừa Hám, chúng ta có giao tình với nhau, chỗ ta có ít thần dược, ngươi cầm lấy đi.” Long Hạo mở miệng nói: “Tuy cấp bậc hơi thấp nhưng mong ngươi đừng chê bai.”
Ôi con mẹ nó, cấp Thần Nhân á? Còn có khí tức Kim Long tộc nữa, con mẹ nó thần dược này mới hái từ Kim Long tộc của ta đúng không? Long Thừa Hám xém phun ra thêm ngụm máu nữa.
“Phải rồi, thần dược chỗ bọn ta vẫn còn một ít, mong Long Vương sớm ngày khôi phục.” Các Kim Long vội tặng thần dược, thần đan, suýt đã móc cả tim gan phèo phổi ra tặng.
Long Thừa Hám bây giờ, không thể bị tổn thương!
“Đa tạ.” Long Thừa Hám cũng không khách khí mà nhận lấy toàn bộ, vì cái gì, còn chẳng phải vì tài nguyên sao?
“Các ngươi lui xuống trước đi, chỗ này có bọn ta tọa trấn rồi.” Ngọc Long Thần Vương khoát tay nói.
“Đa tạ các vị Thần Vương, ân tình này của các vị, Kim Long tộc ta nhất định khắc ghi trong lòng.” Trưởng lão Kim Long tộc cung kính hành lễ rồi lui xuống.
“Long tộc đúng là Long tộc, quả nhiên chỉ số thông minh thấp thật.” Long Hạo lắc đầu.
Sắc mặt của mấy lão rồng lập tức trở nên khó coi, Long Thừa Hám tỏ vẻ xấu hổ, phen này nếu không nhờ họ đến đây thì e rằng Kim Long tộc đã bị chia cắt rồi.
Đích thực ông ta quá nóng nảy, không nên đem thi thể Long Vương ra một cách trực tiếp như thế, nếu không cũng chẳng thành ra thế này.
“Được rồi, bọn họ đi cả rồi, Long Thừa Hám, phen này bọn ta giúp đỡ ngươi đến như vậy, nói sao ngươi cũng nên chia cho bọn ta một chút đúng không?” Tiểu Hành Thiên xoa cằm nói.
“Ta biết ngay mà, các ngươi đến đây, biết chắc chẳng có chuyện gì tốt.” Long Thừa Hám tỏ vẻ khó chịu: “Chia cho các ngươi ba phần, chỉ lần này thôi đấy.”
“Thôi được, chân con muỗi có nhỏ mấy cũng là thịt.” Mọi người cũng không đòi hỏi nhiều, dù gì thì sau này vẫn còn phải hợp tác, không nên làm tổn thương tình cảm quá.
Long Thừa Hám giả vờ bế quan trị thương, thu hoạch được không ít thần dược, sau đó lại đến bảo khố Kim Long tộc, vơ vét một ít thần dược, khi ấy mới xuất quan.
Đương nhiên không thể vét sạch bảo khố, còn phải chừa lại cho các Kim Long, suy cho cùng, muốn để một chủng tộc phát triển thì không thể làm loạn quá nhiều.
Long Thừa Hám triệu tập Long tộc thương nghị, chuẩn bị di dời Kim Long tộc, chuyển đến cư trú cùng Ngọc Long tộc, có như vậy Ngọc Long Thần Vương mới có thể chăm sóc cho cả hai tộc, các Kim Long không có ý kiến, không còn cách nào khác, chỉ đành như vậy.
Thần Mạch gì gì đó, dĩ nhiên là phải đem theo, nói thế nào cũng không thể bán nó đi được, bởi vật đó vốn là căn cơ tồn tại của Kim Long tộc.
Muốn đi thì tất nhiên phải vét sạch tài nguyên trên tộc địa rồi mới đi, sợi lông cọng tóc cũng không để lại.