Chương 1312 Hung thủ đích thị là Long Thừa Hám
“Nhị Long Vương, chắc không phải vì ngươi thèm muốn chức vị Kim Long Vương, cho nên mới thông đồng với kẻ khác để...”
“Hửm?” Ánh mắt Long Thừa Hám dừng lại, là một vị trưởng lão Thái Thượng Chân Thần, từ trước khi ông ta đột phá thì người này đã bất hòa với ông ta, từ sau khi ông ta thành tựu Thần Vương thì mới cung kính hơn, không ngờ vào thời khắc này lại bước ra gây sự.
“Ngươi là đồ ngu à? Kim Long Vương là tấm khiên che chở lớn nhất cho tộc ta, Long Thừa Hám ta há lại tự đào mồ chôn mình?” Long Thừa Hám tức giận nói: “Tứ trưởng lão, ta biết ngươi xưa nay vẫn không ưa gì ta, nay Kim Long Vương bỏ mạng, bản vương cũng cảm thấy rất đau lòng.”
“Đau lòng? Kim Long Vương chết đi, ngươi ngang nhiên thành vị vua duy nhất của Kim Long tộc này, khi ấy cả Kim Long tộc đều sẽ trở thành của ngươi.” Tứ trưởng lão lạnh lùng nói.
Các Kim Long khác cũng biến sắc, chuyện này chắc gì đã không thể, tại sao Long Thừa Hám lại là người mang thi thể Kim Long Vương trở về cơ chứ? Trước kia Kim Long Vương đi về đâu, không một ai biết cả, người duy nhất biết rõ chi tiết này chỉ có Long Thừa Hám, người ngang hàng với Kim Long Thần Vương.
Ánh mắt Long Thừa Hám âm u, sát khí đã cuộn trào mãnh liệt từ tận đáy lòng, quả thật chính ông ta đã giết chết Kim Long Vương, nếu nói không có chút lòng riêng thì không thể nào, nhưng phần nhiều hơn chính là căm giận, Kim Long Vương vì lợi ích riêng của mình mà đã tiêu diệt toàn bộ Cổ Long tộc!
Cổ Long tộc vốn là tiên tổ, ngay khi đó cơn lửa giận đã chiếm lấy quá nửa tâm trí Long Thừa Hám, cho nên mới hạ sát thủ, bằng không, ông ta cũng sẽ không giết Kim Long Vương, thậm chí còn sẽ xin lượng thứ.
“Tứ trưởng lão, tầm hiểu biết của ngươi quá hạn hẹp, cả Thần giới này, một Thần Vương sơ kỳ như ta thì có thể làm ta việc gì chứ? Chính mình còn khó tự bảo vệ.” Long Thừa Hám giận nói: “Hơn nữa, ta làm gì có năng lực để mà giết Kim Long Vương? Tương lai ta...”
“Long Thừa Hám, ăn nói hay lắm, vừa nãy ngươi còn cùng bọn ta giết Kim Long Vương, vậy mà giờ đã chối bỏ không nhận rồi sao?” Một tiếng cười âm trầm lạnh lẽo truyền đến, luồng khí đen kỳ dị dày đặc, bao trùm cả Long Cung: “Sao nào, cái ghế Long Vương này ngồi không vững, có cần ta giúp ngươi thanh lý chút không?”
“Người là ai?” Long Thừa Hám biến sắc, mắng thầm trong lòng, con mẹ nó cái tên Ngọc Long Thần Vương có bệnh ngươi, đồ thối tha, giờ khắc này ngươi chạy ra đây náo loạn cái gì vậy hả?
Trong màn khí đen chính là Ngọc Long Thần Vương, có điều đã huyễn hóa hình thái, nếu không phải vì đã truyền âm cho ông ta thì ông ta cũng không nhận ra.
“Ta là ai hả? Người đã giúp ngươi giết Kim Long Vương đây.” Từ khí đen phát ra tiếng cười lạnh lẽo, lại truyền âm nói: “Đừng lên tiếng.”
Long Thừa Hám khẽ giật mình trong lòng, tứ tưởng lão lại nhảy ra ngoài: “Các ngươi nghe thấy chưa, hung thủ đích thị là Long Thừa Hám.”
“Tứ trưởng lão Long Cần, khoản thanh toán cuối ngươi còn chưa tính đấy.” Lại một giọng nói truyền đến, cũng lại có một màn khí đen dày đặc, chớp mắt xuất hiện trước mặt tứ trưởng lão: “Chi phí giết chết Kim Long Vương, còn thiếu mười lăm cây dược liệu Thần Vương chưa đưa cho ta.”
“...”
Các Kim Long đều ngơ ngác, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì thế này, thật ra ai đã giết Kim Long Vương?
“Ngươi... Ngươi đừng nói bậy, việc này liên quan gì đến ta? Rõ ràng do Long Thừa Hám...”
Sắc mặt tứ trưởng lão đại biến, chỉ có điều còn chưa nói dứt câu đã bị khí đen ngắt lời: “Bọn ta đã giúp ngươi làm đến thế rồi mà, giết Kim Long Vương, giá họa cho Long Thừa Hám, giờ ngươi cũng nên thanh toán cho xong đi.”
Tứ trưởng lão: “...”
Các ngươi gọi việc này là vu oan giá họa đó ư? Con mẹ ngươi, ngươi nhìn thử đi, nhìn ánh mắt mấy con Kim Long kia kìa, ngươi đang hại ta thì có!
“Thật ra ngươi là ai, ta không quen biết ngươi, càng không mời ngươi đi giết Kim Long Vương.” Sắc mặt tứ trưởng lão đại biến.
Giọng nói trong khí đen có phần lạnh: “Long Cần, ngươi muốn trốn nợ à? Mười lăm cây thần dược Thần Vương cấp, nếu ngươi không lấy ra được thì cả Kim Long tộc này đều sẽ trở thành nô lệ của bọn ta.”
“Ngươi ăn nói lung tung!” Long Cần giận quát: “Ta vốn không biết ngươi là ai, tại sao ngươi lại vu oan cho ta? Long Thừa Hám, chắc chắn là ngươi, ngươi sợ ta vạch trần âm mưu của ngươi, cho nên ngươi tìm người đến đây đóng kịch!”
“Lão hữu Long Thừa Hám chớ hoảng, có Ngọc Thiên Lâm đến đây.” Giọng nói của Ngọc Thiên Lâm truyền đến: “Lão hữu, ta đã báo cho Ngọc Long Thần Vương, Thánh Viên Vương biết rồi, chắc họ đã sắp đến, chúng ta ngăn hai tên nghiệt chướng này.”
“Tốt, hôm nay sẽ báo thù cho Kim Long Vương.” Long Thừa Hám thét lạnh một tiếng, tức thì động thủ.
“Hai vị Vương của hai tộc Ngọc Long, Thánh Viên?” Hai màn khí đen chấn động, tức khắc vọt ra ngoài: “Long Cần, bọn ta sẽ còn đến tìm ngươi.”
“Đuổi theo!” Hai lão rồng vội xông ra ngoài.
“Long Thừa Hám, sao chỉ số thông minh của ngươi thấp quá vậy? Thi thể Long Vương sao có thể tùy tiện đem ra như thế?” Trên lưng Ngọc Thiên Lâm, Long Hạo cáu nói: “Ngươi cứ vứt bừa ở đâu đó đi, cho Kim Long tộc phát hiện rồi đợi bọn chúng mời ngươi về thì được rồi.”
Long Thừa Hám tỏ vẻ bối rối: “Ta cũng không ngờ tên Long Cần đó sẽ dám đứng ra, còn nghi ngờ ta nữa.”
“Phí lời, Kim Long Vương mà chết thì ngươi được lợi nhiều nhất, không nghi ngươi chứ còn nghi ai? Với lại ngươi vừa trở thành Thần Vương chưa bao lâu, còn chưa xây dựng được uy tín mà.” Ngọc Phong nói.
“Vậy bây giờ phải làm sao đây?” Long Thừa Hám thở dài.
“Ra ngoài đợi một thời gian hãy về, sau đó ngươi làm bộ trọng thương, nói cho cùng, đối phương có thể viết Kim Long Vương thì ngươi cũng đâu phải đối thủ.” Tiểu Hành Thiên nói.
Long Thừa Hám gật gật đầu, đưa họ bay theo một hướng khác, dừng lại hạ xuống.