← Quay lại trang sách

Chương 1318 Tặng tài nguyên cũng phải có kỹ xảo

“Các ngươi đó, có chuyện tốt cũng làm không xong.” Long Hạo thở dài nói.

“Long Hạo huynh đệ có ý gì? Vừa rồi ngữ khí của Linh Nhi tiểu thư khi nói chuyện với bọn ta rất dịu dàng.” Các thiên tài nghi hoặc.

“Vừa rồi ta đi dạo một vòng, có không ít người đang về chuyện này, các ngươi đưa thần dược ngay trước mặt của nhiều người như vậy, bây giờ Hoàng Linh Nhi sẽ thành dạng người như thế nào? Cho dù nàng không phải người tham lam tài nguyên, cũng sẽ bị người ta nói thành như vậy.”

Long Hạo lắc đầu cảm thán, nghiêm túc nói: “Các ngươi như thế là đang làm bại hoại thanh danh của Hoàng Linh Nhi.”

Các thiên tài sững sờ, trước đó khi biết được đưa thần dược là có thể có được hảo cảm, bọn họ nhất thời không nghĩ quá nhiều liền lập tức chạy đi qua đưa thần dược cho nàng, không nghĩ tới mọi chuyện sẽ thành ra như vậy.

“Những lời này nếu như truyền vào tai Hoàng Linh Nhi, nàng sẽ hận các ngươi tới cỡ nào?” Long Hạo cười lạnh một tiếng, nói: “Đưa tài nguyên cũng phải có kỹ xảo, hoặc là tự mình đưa, còn có thể thì thầm to nhỏ với nhau vài câu, hoặc là, gióng trống khua chiêng đưa.”

“Là sao? Gióng trống khua chiêng, vừa rồi bọn ta làm thế còn chưa đủ giống trống khua chiêng à?” Các thiên tài hoang mang.

“Đần chết.” Long Hạo xem thường một tiếng, nói: “Tự mình đưa thì không nói, gióng trống khua chiêng này là để cho thấy sự hào phóng và giàu tài nguyên của các ngươi, chứng tỏ thứ mà các ngươi không thiếu nhất chính là tài nguyên, ngươi bày hàng trăm hàng ngàn phần tài nguyên đầy một khối đất trống, tuyên cáo với tất cả thần minh, ngươi thích Hoàng Linh Nhi, ngươi suy nghĩ một chút xem, cảnh tượng này lãng mạn biết bao nhiêu?”

“Bày đầy một khối đất trống sao?” Một đám thần hai mặt nhìn nhau, ta cảm thấy, đây không phải lãng mạn, đây là lãng phí, mẹ nó ta đi đâu tìm nhiều tài nguyên như vậy?

“Bày cũng phải có kỹ xảo, nếu như các ngươi bày thành một hàng chữ, Hoàng Linh Nhi ta yêu ngươi, nói kiểu này, ai không động lòng chứ?” Long Hạo lần nữa nói.

“Nhưng mà, có phải cần quá nhiều tài nguyên hay không?”

Mười mấy cây còn dễ nói, bọn họ lấy ra được, nhưng ngươi động một chút là muốn hàng trăm hàng ngàn cây, bọn ta đi đâu tìm chứ?

“Vừa rồi ngươi quát kẻ nghị luận thế nào?” Long Hạo cười mỉm nói.

“Không có tiền thì theo đuổi nữ nhân cái gì?” Một vị thiên tài giật giật khóe miệng.

“Đúng.” Long Hạo mỉm cười gật đầu, chợt biến sắc, khinh bỉ nói: “Không có tiền thì bày đặt lãng mạn cái gì?”

Một đám thiên tài: “...”

“Một đám nghèo, tạm biệt.” Long Hạo quay đầu bước đi, đi được vài bước thì chợt khựng lại, hắn nói: “Nghe nói Cự Nhân tộc có vị thiên tài không bao giờ thiếu thần dược, cáo từ.”

Một đám thiên tài mắt lớn trừng mắt nhỏ, hay là, cứ từ bỏ cho xong nhỉ?

Long Hạo trở lại trạch viện, Hoàng Linh Nhi sớm đã chờ lâu, nhìn hắn với vẻ âm lãnh: “Long Hạo, hôm nay không cho ta một lời giải thích, ta sẽ khiến ngươi không ra được cái cửa này!”

“Khụ, ta đây là vì...”

“Ngậm miệng, đừng nói câu vì tốt cho ta, ta nghe đủ rồi.” Hoàng Linh Nhi lạnh lùng ngắt ngang.

“Được rồi, tộc đàn của ngươi đang nguy cơ trùng trùng, ngươi bất lực, đám bằng hữu như bọn ta cũng không có bản lĩnh gì, chỉ có thể giúp ngươi kiếm tiền.” Long Hạo thở dài một tiếng, chợt đưa tay nói: “Hôm nay thu không ít thần dược, có công lao của ta, chia cho ta một chút.”

Hoàng Linh Nhi: “...”

Mẹ nó ngươi không phải đang giúp ta kiếm tiền sao? Đảo mắt một cái đã muốn chia à?

“Tiểu Linh Nhi, bản vương cảm thấy Long Hạo nói không sai.” Ngọc Long Thần Vương nghiêm mặt nói: “Phượng Hoàng lão tổ cũng biết việc này, nhưng lại không mấy tin tưởng, đồng thời cũng không có năng lực giải quyết, giờ phút này ngươi chỉ có thể dựa vào chính mình để cứu vớt Phượng Hoàng tộc, thúc thúc ta suy nghĩ kỹ rất lâu, dược diền của tộc ngươi ở đâu?”

“Thúc thúc ta cũng suy nghĩ rất lâu, bảo khố của tộc ngươi đang ở đâu?” Bạch Miểu cũng nói.

“Thúc thúc...”

“Ngậm miệng, Nhiếp Hàn, ngươi phải gọi ta là sư bá!” Hoàng Linh Nhi hung tợn nhìn về phía Nhiếp Hàn vừa mở miệng.

Nhiếp Hàn bĩu môi, mẹ nó, bái sư phụ kiểu này, tự dưng khiến bối phận của hắn thấp tới nông nỗi này luôn, ta đường đường Thần Vương cơ mà!

Giờ phút này trong lòng Hoàng Linh Nhi rất phức tạp, mấy tên bịp bợm này, quả nhiên không nghĩ được chuyện gì tốt, thế mà lại có ý đồ muốn vào dược điền với bảo khố Phượng Hoàng tộc, tuyệt đối không thể để bọn họ biết... Nhưng mà, nếu như Phượng Hoàng tộc thật sự bị hủy diệt, để lại những thứ này còn có tác dụng gì?

“Thật sự sẽ có Thần Hoàng ra tay sao?” Vẻ mặt Hoàng Linh Nhi nghiêm túc, nếu như Thần Hoàng ra tay, Phượng Hoàng tộc hoàn toàn không còn một chút hi vọng, chỉ có thể ký thác vào bọn bằng hữu lừa đảo này.

“Vừa bắt đầu hẳn sẽ là Thần Vương đỉnh phong, về phần Thần Hoàng, có khả năng sẽ âm thần ra tay, nhưng liệu chúng có tự động lộ diện hay không thì ta không dám đảm bảo.” Giang Thái Huyền mở miệng nói, dừng một chút, lại tiếp tục: “Tóm lại, chắc chắn sẽ có Thần Hoàng.”

Trận pháp đó còn cần vị Thần Hoàng kia đến bày trận, đối phương nhất định sẽ tới, về phần có lập tức ra tay ngay từ ban đầu và tự mình diệt đi Phượng Hoàng tộc hay không, thì phải xem Phượng Hoàng tộc có thể kiên trì bao lâu.

Hoàng Linh Nhi trầm mặc, lẽ nào phải tập hợp tất cả tài nguyên của Phượng Hoàng tộc, để giúp lão tổ nhà mình đột phá thành Thần Hoàng? Ngại quá, tài nguyên trong toàn tộc cộng lại cũng khó có khả năng thành công, để tấn cấp Thần Hoàng cần tiêu hao quá nhiều, hơn nữa Phượng Hoàng lão tổ chỉ là hậu kỳ, không phải đỉnh phong!

Thuê cường giả mới là hợp lý nhất, nhưng bây giờ có thuê cũng không có nghĩa là có thể xử lý Thần Hoàng, cùng lắm là toàn lực bảo vệ Phượng Hoàng tộc, muốn cứu vớt Phượng Hoàng tộc, thậm chí diệt đi đối thủ thì cần rất nhiều tiền, về phần bao nhiêu, tràng chủ không nói, chỉ nói rất nhiều.