Chương 1320 Thương Vương, ngươi đang làm gì đó!
Đêm đó, Phượng Vũ đã được đưa tin nói ba đại Thần Vương sắp đến, mấy ngày nay mọi người đều đang chuẩn bị để nghênh đón ba đại Thần Vương.
Long Thừa Hám nấp ở một góc, mời Vân Tiêu ra tay ngụy trang một phen, sau đó chui vào chỗ của Phượng Vũ.
“Phượng Vũ.” Giọng nói lạnh lẽo vang lên, Long Thừa Hám chậm rãi bước vào.
“Thương Vương!” Sắc mặt Phượng Vũ vui mừng, vội vàng nghênh đón: “Hai vị Thần Vương còn lại đâu?”
“Bọn họ có việc, tạm hoãn hai ngày.” Long Thừa Hám thản nhiên nói: “Lần này đến, chắc hẳn ngươi biết rõ.”
“Đương nhiên biết rõ, ta nghĩ ra một kế hoạch tuyệt diệu, đến lúc đó...”
“Không cần phải gấp, chúng ta nên bàn trước làm thế nào mới có thể vơ vét tài nguyên của Phượng Hoàng tộc.” Long Thừa Hám khoát tay nói.
Phượng Vũ có chút ngơ ngác, ngươi đang nói cái gì? Mẹ nó ngươi chạy tới sớm như vậy là để nói chuyện này với ta? Không phải chúng ta nên thương lượng phải hủy diệt Phượng Hoàng tộc như thế nào sao?
Ngay sau đó, Phượng Vũ hiểu ra, ông ta muốn tới trước để chiếm lợi.
“Ha ha, Thương Vương, phần này của ngươi ta sớm đã chuẩn bị xong.” Phượng Vũ cười cười, lấy ra một chiếc nhẫn, đẩy qua.
Long Thừa Hám lập tức nhận lấy, vừa nhìn, lông mày tức khắc cau lại: “Một cây Thần Vương, mười cây Thái Thượng, một khối khoáng thạch Thần Vương?”
“Thương Vương chớ có ghét bỏ, dù sao Phượng Hoàng tộc cũng chỉ là tiểu tộc, ta cũng đã tận lực mới thu thập được nhiều như vậy.” Phượng Vũ vội vàng nói.
“Không chê, sao ta có thể ghét bỏ chứ?” Long Thừa Hám cười cười, nói.
“Không chê thì tốt, ta đã nghĩ ra một kế hoạch tuyệt diệu, đến lúc đó...”
“Đến lúc đó chúng ta sẽ có thể thu thập tất cả tài nguyên của Phượng Hoàng tộc sao?” Hai mắt Long Thừa Hám tỏa sáng, hỏi dồn.
Phượng Vũ: “...”
Không phải ta vừa cho ngươi rồi sao? Mẹ nó không phải ngươi nói không chê à?
“Thương Vương, hay là chúng ta thương lượng một chút...”
“Thương lượng về chuyện thu thập tài nguyên?” Long Thừa Hám mong đợi nhìn hắn.
Mẹ nó rốt cuộc ngươi tới đây làm gì? Vị kia không nói rõ với ngươi hả? Là đến diệt Phượng Hoàng tộc, mẹ nó ngươi có bệnh chắc, cứ nhất quyết bàn về tài nguyên làm gì, ngươi đã nghèo đến nước này rồi sao?
“Thương Vương, chúng ta hẳn nên bàn bạc về chuyện phải hủy diệt Phượng Hoàng tộc như thế nào.” Phượng Vũ nói.
“Ngươi nói đúng, chúng ta hẳn nên bàn bạc về chuyện phải thu thập tài nguyên như thế nào.” Vẻ mặt Long Thừa Hám nghiêm túc nói.
Mẹ nó, hết nói tiếp được rồi, vị Thần Hoàng kia phái một tên hề tới, ta còn làm thế nào được?
Phượng Vũ lau mồ hôi: “Thương Vương, chớ quên lời căn dặn của vị kia.”
“Ta không quên, chẳng qua ta cảm thấy Phượng Hoàng tộc nhiều tài nguyên như vậy, thật đáng tiếc.” Long Thừa Hám tiếc rẻ nói.
“Không có gì đáng tiếc cả, tài nguyên trân quý của Phượng Hoàng tộc đều ở trong tay lão tổ, một phần còn lại, ở trong tay của ta.” Phượng Vũ nói: “Chỉ có số ít tài nguyên được các trưởng lão còn lại bảo quản, đến lúc Phượng Hoàng tộc vừa diệt, tất cả tài nguyên đều sẽ thuộc về chúng ta.”
Long Thừa Hám gật gật đầu: “Như thế thì tốt, chuyện bao lớn đâu chứ, cần gì tiếc nuối một Phượng Hoàng tộc nho nhỏ?”
Ba vị Thần Vương đỉnh phong, cộng thêm tên nội gián, chắc chắn có thể đánh hạ Phượng Hoàng tộc.
“Thương Vương, ngươi đừng nói đùa, lần này vì đại kế của đại nhân, ta đã mời không ít Thần Vương, đến lúc đó đều sẽ trình diện.” Phượng Vũ bất đắc dĩ nói: “Thương Vương, còn xin ngươi chú ý một chút.”
“Yên tâm, ta chắc chắn sẽ nghiêm túc mà.” Long Thừa Hám nói, trong lòng thầm ghi nhớ tin tức này, mời không ít Thần Vương sao? Ý là cả Phượng Hoàng tộc không đủ, còn lôi kéo chủng tộc khác vào?
Khó trách đến bây giờ vẫn chưa động thủ, mấy tên này dùng lý do xây dựng đất tổ của Phượng Hoàng tộc để mời Thần Vương khác tới, dẫn bọn họ cùng đi chết.
“Thương Vương, mấy ngày này đành để ngươi đi theo bên cạnh ta vậy, làm thế tiện cho việc che giấu tin tức.” Phượng Vũ nói.
“Không thành vấn đề.” Long Thừa Hám nói: “Vì đại kế của đại nhân, bản vương chắc chắn toàn lực ứng phó.”
“Vậy thì làm phiền Thương Vương.” Phượng Vũ nhẹ nhàng thở ra, ôm quyền cảm kích nói: “Ta đã chuẩn bị chỗ nghỉ ngơi cho Thương Vương, xin mời đi theo ta.”
“Mời.” Phượng Vũ giơ tay làm tư thế mời, dẫn ông ta đến căn phòng cách vách.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, sáng sớm, Phượng Vũ đến gọi Long Thừa Hám cùng nhau rời đi.
Hai người nhanh chóng đi thẳng tới một mảnh dược điền của Phượng Hoàng tộc, nơi này có không ít Phượng Hoàng đang bận rộn, chọn lựa thần dược đã lớn đủ.
“Tất cả các ngươi lui xuống đi, nơi đây để ta xử lý.” Phượng Vũ mở miệng nói.
“Vâng, nhị trưởng lão.” Các Phượng Hoàng cung kính lui ra.
Phượng Vũ thấy tất cả Phượng Hoàng rời đi, hắn lật tay một cái, một cái bình ngọc xuất hiện, bên trong là chất lỏng đen nhánh, bởi vì bị bình ngọc phong tỏa, Long Thừa Hám cũng nhìn không ra có gì đặc biệt.
“Thương Vương, đây là độc dược những năm gần đây ta khổ cực tìm bí phương để chế biến.” Ánh mắt Phượng Vũ băng lãnh, mang theo một hơi khí lạnh: “Chỉ cần ta hòa độc dược này vào bên trong thần dược, đến lúc đó để chúng vào đất tổ Niết Bàn Hỏa Sơn, lão Phượng Hoàng kia vừa tới, chắc chắn sẽ trúng độc.”
“Độc dược này chưa đủ để lấy mạng bà ta, nhưng lại có thể khiến cho thực lực của bà ta tụt dốc, cùng lắm chỉ có thể phát huy được bảy phần, đến lúc đó chỉ cần một chiêu Thương Vương... chờ một chút, mẹ nó, Thương Vương, ngươi đang làm gì?”
Phượng Vũ đang đang đắc ý giới thiệu độc dược của mình, đồng thời nói đến kế hoạch lúc đó thì đồng bọn của hắn - Thương Vương - đã thẳng tay đào hết thần dược ở dược điền.
Phượng Vũ: “...”
Tại sao ta lại có loại cảm giác đại nhân phái đồ ngốc tới vậy?
Mẹ nó ngươi chắc chắn ngươi là Thần Vương đỉnh phong mà không phải tên ăn mày nghèo đói chứ hả?
“A, ngươi mới vừa nói cái gì?” Vẻ mặt Long Thừa Hám vô tội nhìn hắn.
“...”
Vừa rồi một câu ngươi cũng nghe không lọt tai đúng không? Mẹ nó cái này là thần dược ta dùng để hạ độc, giờ ngươi thu hết, ta lấy cái gì hạ độc? Dược điền trống rỗng thế này, mẹ nó ta giải thích thế nào?
Ngươi chắc chắn là ngươi tới đây để giúp ta chứ không phải do Phượng Hoàng tộc phái tới gieo tai vạ cho ta?