Chương 1321 Không thể
“Thương Vương, làm phiền ngươi trả thần dược lại, ta cần dùng thần dược để hạ độc.” Phượng Vũ hít sâu một hơi, nói.
“Trả lại? Ngươi mơ đi, đã lọt vào tay bản vương rồi thì đừng hòng bản vương trả lại.” Long Thừa Hám quả quyết từ chối.
Mẹ nó, nếu không phải khôngđánh lại ngươi, nhất định ta sẽ giết chết ngươi!
Phượng Vũ tức điên lên, mẹ nó rốt cuộc ngươi đến đây để đào thần dược, hay là đến diệt Phượng Hoàng tộc, ngươi quên trách nhiệm của ngươi rồi hả?
“Thương Vương, xin ngươi hiểu rõ, chúng ta đều đang làm việc cho đại nhân, ngươi làm như thế, một khi đại nhân biết được...”
“Ngươi uy hiếp ta?” Long Thừa Hám lạnh lùng nhìn về phía Phượng Vũ: “Ngươi có tin cho dù ngươi báo cáo cho đại nhân, đại nhân cũng sẽ không nói gì hay không? Ngươi biết đặc thù của Thần Vương đỉnh phong không?”
Đám Thần Hoàng kia ai ai cũng muốn sở hữu Thần Vương đỉnh phong, nếu báo cáo, vị kia tuyệt đối sẽ không bởi vậy mà trách tội ông ta, ngược lại sẽ quở trách Phượng Vũ.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Long Thừa Hám thật sự là Kim Long Vương, đáng tiếc ông ta không phải, mà chỉ nói để hù Phượng Vũ mà thôi.
Quả nhiên, Phượng Vũ nghe xong thì sợ hãi, căm tức nói: “Nhưng bây giờ ta nên hạ độc như thế nào?”
“Phượng Vũ à, ngươi phải biết rõ, một tên Thần Vương hậu kỳ tép riu không là cái thá gì cả, trực tiếp trấn áp là được, chúng chẳng làm nên sóng gió gì đâu.” Long Thừa Hám dạy bảo nói: “Đừng quá để tâm tới việc đó nữa, chuyện ngươi cần làm là hầu hạ ta thật tốt.”
Phượng Vũ: “...”
Chuyện ta cần làm chính là hầu hạ ngươi thật tốt? Mẹ nó rốt cuộc ngươi là đến làm việc, hay là đến hưởng thụ vậy?
Phượng Vũ rất hoài nghi, có phải đầu óc tên này có bệnh hay không.
Một tên Thần Vương hậu kỳ không đáng quan tâm, nhưng không phải ta đã nói rồi sao, còn mời các Thần Vương khác nữa, có phải ngươi bị ngu hay không?
“Được rồi, ta đi trước.” Long Thừa Hám đứng dậy rời đi, để lại một mình Phượng Vũ ở dược điền bối rối.
Ngươi đi rồi, vậy ta làm sao bây giờ?
Long Thừa Hám trực tiếp bỏ đi, nhìn tộc nhân Phượng Hoàng tộc chờ ở bên ngoài, hắn vẫn không nói chuyện mà ngẩng đầu mà bước ra ngoài, quang minh chính đại thu thần dược, thậm chí không bị người ngăn trở.
Long Thừa Hám chưa trở về trụ sở, mà lại tiến vào một mảnh dược điền khác, ông ta lấy một tấm lệnh bài ra: “Phụng mệnh của nhị trưởng lão đến đây xem xét, tất cả các ngươi lui ra.”
Các Phượng Hoàng nhìn thấy lệnh bài liền vội vàng hành lễ, nhưng lại không có lui ra.
“Sao? Mệnh lệnh của nhị trưởng lão không dùng được rồi sao? Vậy nếu cộng thêm khối này thì sao?” Thần sắc Long Thừa Hám lạnh lẽo, lấy lệnh bài Hoàng Linh Nhi ra.
“Bái kiến lão tổ, bọn ta cáo lui.” Các Phượng Hoàng biến sắc, vội vàng lui ra.
Tấm lệnh bài kia là do lão tổ ban cho, nó tượng trưng cho Phượng Hoàng lão tổ, bọn họ có thể chất vấn ý kiến của Phượng Vũ, nhưng tuyệt không dám chất vấn Phượng Hoàng lão tổ.
“Xem ra vẫn là của Hoàng Linh Nhi dễ dùng.” Long Thừa Hám nói thầm một tiếng, nhìn toàn bộ các Phượng Hoàng rời đi, sau đó bắt đầu vơ vét thần dược, mặc kệ nó chín hay chưa chín, chỉ cần vào Thần cấp thì ông ta đều lấy hết.
Phượng Vũ vẫn còn xoắn xuýt ở dược điền, trong lòng mắng Thương Vương xối xả, đúng là tên cường đạo, bịp bợp, mẹ nó ngươi lấy tài nguyên xong thì phủi mông rời đi rồi bỏ mặc ta ở đây, ta làm sao bây giờ?
“Hai vị còn lại, chắc sẽ không như vậy luôn chứ?” Phượng Vũ không yên lòng, mẹ nó, lẽ ra các ngươi phải chừa cho ta một ít chứ, bộ các ngươi định để ta dẫn mấy Phượng Hoàng kia chạy ra ngoài xong lại phải bắt đầu mọi thứ từ con số không thật à?
Trong lúc Phượng Vũ còn đang rối rắm, Long Thừa Hám đã vơ vét không ít dược điền, sau đó trở lại trạch viện của Giang Thái Huyền, để lại toàn bộ tài nguyên, bảo bọn họ phân chia, còn mình trở lại Phượng Vũ trụ sở.
Không bao lâu, sắc mặt Phượng Vũ âm trầm trở về, hai mắt tràn đầy sát ý: “Thương Vương, ngươi thu hết thần dược ở các dược điền còn lại rồi hay sao? Ngươi không cảm thấy hẳn nên cho ta một lời giải thích hả?”
Mẹ nó, ngươi rốt cuộc muốn làm trò gì? Ngươi thiếu thần dược tới độ này luôn rồi hả? Ngươi làm thế rõ ràng là đang phá hủy thanh danh của ta, đến lúc đó đại kế còn chưa bắt đầu, lão Phượng Hoàng kia đã một chưởng đánh chết ta!
“Yên tâm chớ vội, ngươi là nhị trưởng lão, sợ cái gì.” Long Thừa Hám bình tĩnh nói.
Ha ha, mẹ nó ngươi nói thật đơn giản, ta là nhị trưởng lão, ta sợ cái gì? Ngươi cũng nói đó, mẹ nó ta chỉ là nhị trưởng lão!
Phượng Vũ suýt đã tức điên.
"Bây giờ nên làm gì? Thần dược cũng bị mất, lấy cái gì xây dựng Niết Bàn Thần Sơn?" Phượng Vũ lạnh lùng thốt, giờ phút này cũng mặc kệ người trước mắt là Thần Vương đỉnh phong, mẹ nó ta vất vả bao nhiêu năm để thu thập độc dược, thế mà không dùng được!
"Chuyện xây dựng Niết Bàn Thần Sơn, người nào chịu trách nhiệm?" Long Thừa Hám thờ ơ nói.
"Đương nhiên là ta." Phượng Vũ nói.
"Vậy không phải được rồi sao, ngươi thu hết thần dược chính là vì xây dựng Niết Bàn Thần Sơn." Vẻ mặt Long Thừa Hám bình tĩnh nói.
"Nhưng mà, những thần dược kia có cây còn chưa chín, ngươi lấy nhiều lắm." Mặt Phượng Vũ tái xanh, mỗi lần thu hoạch thần dược, chí ít còn giữ lại cái gốc, nhưng mà má nó chứ ngay cả gốc ngươi cũng lấy luôn!
"Không sao, ta tin tưởng ngươi có thể giải quyết." Long Thừa Hám tỏ vẻ ta xem trọng ngươi.
Ta có thể giải quyết sao? Ta có thể giải quyết ông nội ngươi, ngươi nói xem ta giải quyết như thế nào?
"Thương Vương." Phượng Vũ hít sâu một hơi, nhìn chằm chặp ông ta: "Ta có thể xin ngươi một chuyện không?"
"Có thể, ngươi nói đi." Long Thừa Hám nói.
"Ngươi có thể đừng đi ra ngoài hay không? Chờ khi nào ta động thủ, ngươi hẵng lộ diện được không?" Phượng Vũ nói.
"Không thể." Long Thừa Hám quả quyết từ chối.
"Ngươi..."
"Ta nói ngươi có thể xin ta, nhưng ta không nói ta sẽ đáp ứng." Mặt Long Thừa Hám không thay đổi nói.
"Thương Vương, ngươi đừng khinh người quá đáng!" Phượng Vũ tức giận, hận không thể cắn ông ta hai cái.
"Được rồi, được rồi, nhìn ngươi lo lắng." Long Thừa Hám khoát tay nói: "Nói đùa với ngươi thôi, ta sẽ không đi ra ngoài."
Phượng Vũ thở phào một cái, đứng dậy rời đi: "Ta đi trước, ngoài phòng có tộc nhân, ngươi cần gì, có thể phân phó."
"Ta cần thần dược." Long Thừa Hám nói, lại cộng thêm câu: "Tài nguyên khác cũng được."
Mắt Phượng Vũ tối sầm lại, thiếu chút nữa quay người liều mạng với hắn: "Ngươi mơ đi, số mà ngươi lấy đã đủ nhiều rồi, nếu như ngươi cứ lòng tham không đáy, hai vị còn lại cũng sẽ không đáp ứng."