← Quay lại trang sách

Chương 1332 Lời ta nói đều là thật

Mười cây? Hoàng Nguyệt Hoa, ngươi là cảm thấy bổn vương đối xử với Phượng Hoàng tộc của ngươi quá hiền hòa rồi đúng không?" Ánh mắt của Thiên Thần Vương hơi lạnh, mang một tia hàn ý.

“Thiên Thần Vương đại nhân, ta cũng không còn cách nào khác mới mở miệng nói ra lời này, đại nhân đã không có, vậy Nguyệt Hoa sẽ không làm phiền nữa.” Vẻ mặt của Hoàng Nguyệt Hoa hơi thay đổi, có chút thất vọng nói.

Thật không ngờ, đồng minh Thiên Thần Vương lại không cho mượn thần dược, mười cây cũng không nỡ.

"Không còn cách nào khác ư? Chuyện của Phượng Hoàng tộc, bổn vương không muốn xen vào quá nhiều. Chẳng qua là trước đó Phượng Vũ đã tới mượn thần dược, bây giờ ngươi lại tới mượn, ngươi không cảm thấy nên cho bổn vương một lời giải thích sao?” Thiên Thần Vương nói với ánh mắt lạnh lùng.

Các ngươi từng người một tới mượn, coi ta là nguồn cung ứng tài nguyên à? Ít ra ngươi cũng phải thay đổi cái cớ một chút, vẫn là không thể bồi dưỡng hoả chủng, trước đó thiếu hai mươi cây, giờ đổi thành thiếu mười cây, lần này ta đưa, lần sau, một trưởng lão khác lại đến nói thiếu năm cây, vậy còn trả hay không chứ? Các ngươi xem ta là đồ ngu chắc?

“Phượng Vũ tới mượn thần dược?” Hoàng Nguyệt Hoa sững sờ, kinh ngạc nói: “Nhị trưởng lão đã từng qua đây, tại sao không nói cho ta biết?”

“Đây là chuyện riêng của các ngươi.” Thiên Thần Vương mặt không biểu cảm nói: “Bổn vương cũng muốn biết, tại sao Phượng Vũ mới tới mượn thần dược chưa bao lâu mà ngươi đã tới, lý do cũng là bồi dưỡng Niết Bàn hoả chủng cái gì đó."

Trái tim của Hoàng Nguyệt Hoa chùng xuống, Phượng Vũ chưa từng nói chuyện này với hắn.

“Đúng vậy đấy, Phượng Vũ cầm Phượng Hoàng lệnh tới, nói rằng lão Phượng Hoàng không thể cuối đầu chủ động mượn thần dược.” Thiên Thần Vương thờ ơ nói: “Hiện tại rốt cuộc Phượng Hoàng tộc xảy ra chuyện gì? Thần dược lúc trước cũng đã cho Phượng Vũ mượn rồi, Niết Bàn hoả chủng có lẽ đã bồi dưỡng xong."

"Nhưng mà, Phượng Vũ căn bản không đem thần dược ra." Hoàng Nguyệt Hoa bối rối: "Phượng Hoàng lệnh? Lão tổ nói Phượng Hoàng lệnh đã mất rồi."

“Phượng Hoàng lệnh đã mất rồi?” Thiên Thần Vương sửng sốt, vẻ mặt trở nên ảm đạm: “Hoàng Nguyệt Hoa, ngươi biết ngươi đang nói cái gì không?”

“Lời ta nói hoàn toàn là sự thật, thật sự đã mất rồi, nhưng sao nó lại ở trong tay Phượng Vũ chứ?” Hoàng Nguyệt Hoa cau mày, vội vàng lấy đá truyền tin ra: “Phượng Vũ, hiện tại ngươi đang ở đâu?”

Không ai đáp lại, vẻ mặt của Hoàng Nguyệt Hoa thay đổi rõ rệt: "Thần Vương, ta sẽ đi tìm kiếm Phượng Vũ, nhất định sẽ hỏi rõ chuyện này."

Thiên Thần Vương lạnh lùng, lãnh đạm nhìn Hoàng Nguyệt Hoa: "Ta sẽ chờ ngươi giải thích, nếu không, đừng trách bổn vương vô tình!"

Đòi thần dược, cho thần dược, nói mượn là mượn, chết tiệt, bây giờ ngươi lại nói với ta là Phượng Hoàng lệnh đã mất rồi, thế nào, muốn đùn đẩy không nhận nợ, đổ toàn bộ cho Phượng Vũ à?

...

Phượng Vũ sớm đã không còn ở đây nữa, Phượng Vũ do Nhiếp Hàn hoá thân đang ở trong một khu rừng trên đảo, xung quanh vô cùng tĩnh lặng, ba bóng người bước vào hư không, không phát ra một chút tiếng động.

“Phượng Vũ cung nghênh ba vị đại nhân.” Nhiếp Hàn nói.

“Miễn lễ.” Một Thánh Viên liếc nhìn Phượng Vũ nói: “Ngươi bố trí như thế nào?

“Có thể động thủ bất cứ lúc nào.” Phượng Vũ nói.

“Tốt lắm.” Diệp Tinh cầm thần kiếm, trong mắt tràn đầy kiếm ý: “Sau khi bọn ta động thủ, ngươi phụ trách dẫn Phượng Hoàng tộc hỗn loạn rời đi là được, nhưng nhớ kỹ, chỉ có thể dẫn theo một bộ phần nhỏ.”

“Đương nhiên.” Phượng Vũ vội vàng nói: “Ba vị đại nhân định khi nào ra tay? Có muốn ta thu xếp chỗ ở cho ba vị không?”

“Không cần sắp xếp, khi nào động thủ, bọn ta sẽ thông báo cho ngươi, ngươi về trước đi.” Diệp Tinh thờ ơ nói.

“Vậy tại hạ cáo lui.” Phượng Vũ cung kính rời đi.

“Thế nào, có cảm ứng được không?” Lão Viên nhìn Diệp Tinh.

Diệp Tinh gật đầu: "Tên kia quả nhiên đã tới rồi, đuổi theo bổn vương nhiều năm như vậy mà vẫn không chết tâm, lần này, vừa hay giải quyết hắn luôn một thể."

“Giải quyết hắn thì không thành vấn đề, nhưng, nếu như có dính líu đến Thần Hoàng sau lưng hắn, e là sẽ phiền phức.” Lão Viên cau mày nói.

"Nhiều năm như vậy, hắn đang thăm dò chúng ta, tại sao chúng ta không thăm dò hắn chứ? Vị kia cũng có ý, muốn giải quyết u độc này trong ngày hôm nay." Diệp Tinh nói: "Nếu như Thần Hoàng dám ra tay, vị kia sẽ không ngồi xem mà không quan tâm."

"Được." Lão Viên gật đầu, trong mắt hiện lên một tia sát khí khát máu: "Chúng ta phải thế nào bây giờ? Tên đó đang trấn thủ ở Niết Bàn Hỏa Sơn, chúng ta đi qua chắc chắn sẽ kinh động đến hắn."

“Tốt nhất là hắn nên vĩnh viễn ở lại Niết Bàn Hỏa Sơn.” Trong mắt Diệp Tinh loé lên một tia giễu cợt: “Nơi đó có đại nhân bố trí, một khi triển khai, Thần Vương đỉnh phong cũng không thể thoát được, chỉ cần chờ tộc hội bắt đầu, các Thần Vương, và toàn bộ Phượng Hoàng tộc tụ tập ở Niết Bàn Hỏa Sơn là được.”

“Vậy chúng ta đến sớm rồi.” Long Hinh Nhi nói.

"Đã đến sớm rồi, thì để hắn kết thúc sớm một chút, chúng ta đến trước, vừa hay tên đó chưa kịp chuẩn bị." Lão Viên nói.

"Đừng làm loạn, bọn họ không tập trung ở Niết Bàn Hỏa Sơn. Với thực lực của ba người chúng ta, rất khó để hạ gục trong thời gian ngắn, kéo dài lâu đối với chúng ta cũng không có lợi.” Diệp Tinh cau mày nói.

“Ý của bổn vương là để cho bọn họ tụ tập ở Niết Bàn Hỏa Sơn trước.” Lão Viên lạnh lùng nói.

"Tụ tập trước? Ngươi có cách gì sao?" Long Hinh Nhi cau mày.

"Tìm Phượng Vũ, hắn là nhị trưởng lão của Phượng Hoàng tộc, vẫn rất có uy tín. Nhất định có cách để bọn họ tụ tập tại Niết Bàn Hỏa Sơn. Chúng ta có thể sớm ngày kết thúc trò chơi này." Lão Viên nói.

“Được, để Phượng Vũ đi làm.” Diệp Tinh suy nghĩ một lúc rồi truyền tin cho Phượng Vũ.