Chương 1331 Cần bao nhiêu?
Một đám vội vàng mua thương phẩm, Giang Thái Huyền truyền tin cho Thánh Viên Vương đang hộ pháp, hỏi xem có muốn mua chút gì đó không, kết quả hiện tại Thánh Viên Vương chỉ muốn nghe đạo, không muốn thương phẩm gì cả, sau khi đột phá, tiền phải giữ lại để giúp lão tổ hồi phục.
Giang Thái Huyền nhìn nhiệm vụ, một trăm hai mươi triệu, đã kiếm được nhiều như vậy, hắn cũng đã hơi an tâm về độ hoàn thành.
Mấy tên này vẫn còn cầm rất nhiều tiền trong tay chưa xài hết, bọn họ đã có thói quen giữ lại một chút tiền trong túi.
Lần này không chỉ là vơ vét Phượng Hoàng tộc, tài nguyên mà Phượng Vũ đã mượn Thần Vương cũng đều bị bọn họ cướp mất, chắc chắn vẫn chưa xài hết.
“Na Tra, đưa ta trở về Đông Lam.” Giang Thái Huyền nói: “Sau đó ngươi trở lại đây.”
Sau khi trực tiếp trở về Thần Ma đạo tràng ở Đông Lam thành, Giang Thái Huyền đến căn cứ của Thôn Thần Trùng, bảo bọn chúng đẩy nhanh tiến độ sản xuất và tiêu thêm chút tiền.
“Ừm, hiện tại vẫn còn vài ngày nữa mới đến một tháng, bảo đám Tiểu Bảo nỗ lực, cày ngày cày đêm, ăn thêm nhiều Hỗn Độn khí, Hỗn Độn đan một chút để bồi bổ cơ thể, xem có thể mở ra Thần Ma Tiên Thiên được hay không. "
Giang Thái Huyền cân nhắc, phần thưởng cho nhiệm vụ lần này liên quan đến mảnh hạt giống của Thần Ma Tiên Thiên, còn có hai gói quà lớn, Phượng Hoàng tộc đã trở nên nghèo túng rồi, sau khi sắp xếp cho Phượng Hoàng tộc thuê xong, hắn vội vàng trở về ngay lập tức, Hằng Nga kịp thời xuất quan, giúp hắn nắm chắc việc nâng cao mức độ hoàn thành, hắn không thể lãng phí thời gian, nhất định phải đạt được mức độ hoàn thành cực cao.
"Tiểu Bảo, với tư cách là chủ tịch của Thôn Thần Trùng, ngươi nhất định phải thúc giục nhân viên cấp dưới của mình làm việc thật chăm chỉ, nỗ lực chế tác, nghĩ về tương lai của Thôn Thần Trùng ngươi." Giang Thái Huyền nói.
“Tràng chủ, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ nỗ lực.” Tiểu Bào vừa sùi bọt mép vừa nói.
“Cố lên, người mà bản tràng chủ đánh giá cao nhất chính là ngươi.” Giang Thái Huyền cười cười, đứng dậy rời đi.
Bây giờ những con Thôn Thần Trùng này đã bắt đầu không thể tách rời với Hỗn Độn khí và Hỗn Độn đan, sau mỗi lần chế tác mệt mỏi đều cần được bổ sung, luôn luôn tiêu phí.
...
Trong Phượng Hoàng tộc, một đám Phượng Hoàng vẫn còn đang bận rộn, nhưng mà bản thân bọn họ đều không biết mình đang làm cái gì.
Niết Bàn hoả chủng đã tìm lại được rồi, hết thần dược bồi dưỡng rồi!
Còn trùng tu lại Niết Bàn Hỏa Sơn ấy à, uy lực của núi lửa suy yếu, khoáng thạch bên trong không biết đã bị ai lấy hết rồi!
“Tộc hội này sao mà mở được nữa đây?” Mấy vị trưởng lão của Phượng Hoàng tộc đau khổ ngẩng đầu nhìn trời, cần cái gì là thiếu cái đó, lấy cái gì mà mở, lấy cái gì để cường hoá Niết Bàn Hỏa Sơn chứ?
Đến cả việc là ai làm, bọn họ cũng không điều tra ra, muốn đi hỏi lão tổ, xin lão tổ ra tay thì lão tổ đã bế quan rồi.
Trong giờ phút quan trọng này, ngươi bế quan làm cái gì?
Các Phượng Hoàng thất thần, không ai rõ rốt cuộc chuyện này là sao.
Mặc dù những Thần Vương đến tham gia tộc hội cảm nhận được có gì đó không đúng, Phượng Hoàng tộc có chút không bình thường, nhưng cũng không hỏi nhiều, dù sao đó là việc riêng của Phượng Hoàng tộc, bọn họ cũng không tiện nhúng tay vào.
Đại trưởng lão của Phượng Hoàng tộc cầm hoả chủng, do dự một hồi, sau đó kiên định bước vào chỗ ở của Thiên Thần Vương: "Đại trưởng lão của Phượng Hoàng tộc Hoàng Nguyệt Hoa, cầu kiến Thiên Thần Vương."
“Vào đi.” Thiên Thần Vương lãnh đạm nói, hắn thu lại thần uy, giống như một người bình thường, cười nói: “Lúc này chính là thời gian bận rộn của ngươi, sao lại rảnh rỗi đến tìm bổn vương?”
“Thiên Thần Vương, chuyện này nói ra hổ thẹn.” Vẻ mặt của Hoàng Nguyệt Hoa có chút xấu hổ, không dám nhìn Thiên Thần Vương.
“Giao tình giữa hai tộc từ trước đến nay rất tốt, đại trưởng lão có gì khó khăn, nếu bổn vương có thể giúp được, đương nhiên sẽ không từ chối.” Thiên Thần Vương nói.
“Vậy, vậy ta sẽ nói.” Khuôn mặt già nua của Hoàng Nguyệt Hoa có chút ửng hồng: “Lần này đến gặp Thần Vương là muốn tìm Thần Vương mượn một ít thần dược.”
Thiên Thần Vương: "..."
“Thần Vương?” Lời nói của Hoàng Nguyệt Hoa vừa dứt, không thấy Thiên Thần Vương trả lời liền vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía Thiên Thần Vương, thấy vẻ mặt kinh ngạc của hắn, vội vàng nói: “Nếu Thần Vương có khó khăn, thì cứ coi như Nguyệt Hoa chưa nói gì.”
"Không phải." Vẻ mặt Thiên Thần Vương trở nên kỳ quái: "Ngươi đừng nói với bổn vương, ngươi mượn thần dược là để bồi dưỡng Niết Bàn hỏa chủng nhé?"
“Sao Thần Vương biết được?” Hoàng Nguyệt Hoa giật mình: “Ta đã cố gắng hết sức để che giấu tin tức này. Thiên Thần Vương không hổ là Thần Vương. Quả nhiên, thần thông quảng đại, lại có thể biết được chuyện này."
Ta thần thông quảng đại?
Mẹ nó ta quảng đại cái rắm, ta muốn biết Phượng Hoàng tộc các ngươi là có ý gì, lúc nhị trưởng lão chạy đến đây mượn thần dược cũng dùng cái cớ này, hiện tại ngươi chạy qua đây, vẫn là cái cớ này, thế nào, không lẽ Niết Bàn hoả chủng của nhà ngươi khó sinh à?
“Chuyện này có phải là lão Phượng Hoàng bảo ngươi tới, bởi vì lão Phượng Hoàng không thể hạ thấp cái sĩ diện già nua ấy mà ngỏ lời, cho nên mới bảo ngươi qua đây?” Thiên Thần Vương cười lạnh nói.
"Không phải, lão tổ đang bế quan, thần dược trong tộc đang thiếu hụt, ta chỉ có thể đưa ra hạ sách này." Hoàng Nguyệt Hoa nói.
Thiên Thần Vương nhìn Hoàng Nguyệt Hoa - đại trưởng lão của Phượng Hoàng tộc này, khẽ cau mày: "Niết Bàn hoả chủng của tộc ngươi, cần bao nhiêu thần dược để bồi dưỡng?"
Niết Bàn hỏa chủng tuy thần kỳ, nhưng cũng không phải là bảo vật cấp Thần Hoàng gì, tài nguyên mượn được trước đây còn không thể bồi dưỡng được sao?
“Rất nhiều, nếu là cấp Thần Vương, ước chừng khoảng mười cây.” Hoàng Nguyệt Hoa nói.
“Mười cây?” Thiên Thần Vương trợn tròn mắt, lúc trước sao Phượng Vũ lại nói là hai mươi cây chứ?