← Quay lại trang sách

Chương 1336 Đạo tràng Hằng Nga, mời!

Nói xong, ánh mắt của bóng người già nua giống như điện, nhìn thẳng vào Vân Tiêu, chính xác là vào Hỗn Nguyên Kim Đấu trong tay Vân Tiêu.

Thần khí này, ngay cả ông ta cũng cảm thấy sợ hãi trong lòng, nếu như Vân Tiêu có thể phát huy ra một phần nhỏ sức mạnh, ông ta cũng không thể chống đỡ nổi.

Nếu là trước kia, thì vừa nghe thấy truyền tin cho Thần Hoàng, ông ta đã trực tiếp rút lui rồi, nhưng hiện tại, ông ta không muốn cứ như vậy mà rời đi, ông ta muốn Hỗn Nguyên Kim Đấu!

Trong chốc lát, hai bên đối đầu nhau, Vân Tiêu bước lên hư không, vẻ mặt nàng lãnh đạm, Phượng Hoàng lão tổ và những người khác căng thẳng trong lòng, không biết phải làm sao, còn Thần Hoàng trên bầu trời cứ nhìn chằm chằm vào Hỗn Nguyên Kim Đấu.

Ầm ầm

Ngay sau đó, bầu trời chấn động, lại là hai luồng uy áp hùng vĩ ập tới, một giọng nói lạnh lùng truyền đến: "Thế nào, Phượng Hoàng tộc cũng không thể tiêu diệt được à?"

“Lão Quỷ, ta bày ra Chư Thần Bảng, ngươi tới nhặt thành quả, ngươi suy nghĩ hay lắm!” Một giọng nói lạnh như băng truyền đến, bóng người già nua giáng xuống, nhìn thẳng lên trời: “Thế nào, không dám lộ ra bộ mặt thật sao?"

Người này, chính là Thần Hoàng mở ra Chư Thần Bảng!

“Lão già, thời gian bố cục của ngươi đã qua rồi, là ngươi không trông coi tốt thành quả của bản thân.” Giọng nói lạnh lùng vang lên, một đám sương đen tràn đầy vẻ giễu cợt: “Hôm nay Phượng Hoàng tộc tất diệt. Nếu như ngươi rút lui, mọi thứ đều dễ dàng nói chuyện, nếu ngươi muốn đánh nhau thì chuẩn bị quan tài đi là vừa!"

"Mấy vị, ta có thể hỏi một câu được không? Phượng Hoàng tộc đã đụng chạm đến ai, tại sao phải tiêu diệt Phượng Hoàng tộc?" Một giọng nói vang lên không đúng lúc, Long Hạo ngẩn ra: "Tại sao Phượng Hoàng tộc lại thảm như vậy?"

“Đúng, Phượng Hoàng tộc ta đã đụng chạm gì đến ngươi hả?” Hoàng Linh Nhi cũng đứng ra, tại sao vô duyên vô cớ, chạy tới diệt Phượng Hoàng tộc ta chứ?

“Bổn hoàng muốn diệt, còn cần lý do ư?” Sương đen cười lạnh một tiếng, tràn đầy khinh thường: “Bổn hoàng muốn các ngươi chết, các ngươi nhất định phải chết!”

“Vậy sao?” Thần Hoàng của Chư Thần Bảng hừ lạnh một tiếng: “Bổn hoàng lại muốn bọn họ sống!”

"Dựa vào ngươi? Đủ sao?" Sương đen khinh thường: "Vân Tiêu? Ma La chính là do ngươi phế, hôm nay tiêu diệt cả ngươi!"

"Khẩu khí lớn lắm!"

Giọng nói lạnh lùng truyền đến, một cỗ năng lượng kỳ lạ lạnh lẽo lan tràn, hư không đông cứng lại, một tòa thần cung từ trên trời giáng xuống, tiếng đàn vang vọng, thẳng vào lòng người, bóng người bạch y ôm đàn bay đến, trực tiếp khiêu khích hai Thần Hoàng:

"Đạo tràng Hằng Nga, mời!"

Một câu nói vang lên, hư không lập tức đóng băng, trực tiếp bao phủ hai đại Thần Hoàng, còn có ba vị Thần Vương Đế Tinh.

“Người này lại từ đâu chạy ra vậy?” Vị Thần Hoàng Chư Thần Bảng kia cũng ngẩn ra: “Một vị Thái Thượng Chân Thần đỉnh phong, cũng dám khiêu khích hai vị Thần Hoàng ư?”

“Lão tổ, người nghỉ ngơi trước đi.” Hoàng Linh Nhi nói.

Phượng Hoàng lão tổ: "..."

Chuyện gì thế này, người ta đến diệt Phượng Hoàng tộc của ta, ta đây đường đường là Phượng Hoàng lão tổ, xem kịch hóng hớt suốt cả quá trình ư?

“Lão tổ.” Phong Chính cũng lên tiếng, nhìn về phía Thần Hoàng.

"Ta biết ngươi có ý gì, bổn hoàng cũng muốn xem thử hắn là ai. Bổn hoàng đã lập ra Chư Thần Bảng, hắn ở sau lưng thu thành quả, lần này nhất định sẽ không tha cho hắn." Thần Hoàng Chư Thần Bảng phất tay nói.

Bóng dáng của Vân Tiêu lóe lên, đi tới bên cạnh đám người Long Hạo mà không nhúng tay vào, có Hằng Nga là đủ rồi.

“Nhóc con, ngươi đã muốn tìm chết, bổn hoàng giết ngươi trước sau đó lại tiêu diệt Phượng Hoàng tộc!” Giọng nói lạnh lùng, sương đen dẫn đầu xuất thủ, một luồng khí hắc ám tràn ngập, thần uy hùng vĩ chấn động, xông thẳng đến Hằng Nga tiên tử.

Hằng Nga đứng trước Quảng Hàn Cung, gãy động dây đàn, thần âm vang lên, hàn khí đột nhiên càng nặng hơn: "Thái m!"

Giọng nói vừa dứt, trên bầu trời ánh trăng cao chót vót, một vì sao chấn động, chiếu xuống ánh trăng vô tận, nhật nguyệt đồng thời xuất hiện!

"Khí tức Thái m? Dẫn động Thái m Tinh, người này rốt cuộc là ai?" Long Hinh Nhi sửng sốt, nàng cũng đã tu luyện Thái m, nhưng đừng nói là dẫn động Thái m Tinh, có thể dẫn động ánh trăng đã là không tồi rồi.

(*) Thái m Tinh: mặt trăng

Khí tức Thái m tràn ngập, dây đàn dao động, ánh trăng rọi xuống trong nháy mắt hoá thành hai con Chân Long, tấn công hai vị Thần Vương.

Ầm ầm

Vị Thần Hoàng Chư Thần Bảng cũng động thủ, trực tiếp đối mặt với sương đen, ông ta nhất định phải làm rõ thân phận của vị Thần Hoàng này.

Hằng Nga không quan tâm, dây đàn gãy động, uy lực giết chóc vô hạn, thần uy tràn ngập, Quảng Hàn Cung chìm nổi, ngàn vạn Quảng Hàn lực quét qua.

Những cử chỉ của Thần Hoàng đều là thần lực hủy thiên diệt địa, nhưng mà đối mặt với thần long tạo nên từ ánh trăng và Quảng Hàn lực, cho dù ông ta có thúc giục như thế nào, cũng khó mà tổn thương được Hằng Nga.

Một cái gãy đàn, trời sụp đất nứt, hàn khí đóng băng hư không, một cái vươn tay, ánh trăng tực như một con rồng, hùng vĩ tiến tới.

Trận chiến của Thần Hoàng trên bầu trời bùng phát, Phượng Hoàng lão tổ dẫn tộc đàn nhanh chóng rời đi, một chút dư âm này cũng không phải là thứ mà bọn họ có thể chịu đựng được.

“Vị thần nữ bạch y kia rốt cuộc là ai, lại có thể lấy tu vi Thái Thượng để chống lại Thần Hoàng ư?” Phong Chính bối rối, các vị Thần Vương khác cũng kinh ngạc.

Cuối cùng, bọn họ nhìn về phía Vân Tiêu, trước đó vị này cũng đã từng đấu một chiêu với Thần Hoàng.

Vân Tiêu không nói gì, Hoàng Linh Nhi nói: “Hằng Nga đại nhân, bằng hữu của ta."

Tất cả mọi người bừng tỉnh, chẳng trách lúc này lại ra mặt vì Phượng Hoàng tộc, nếu là người bình thường, cho dù là Thần Hoàng cũng chưa chắc muốn nhúng tay vào.