Chương 1337 Nhớ năm đó…
Trận chiến của Thần Hoàng kinh thiên động địa, ảnh hưởng rất rộng, mọi người không ngừng lui về sau, rời xa khỏi khu vực giao tranh.
“Lão già, ngươi thật sự cho rằng mình là thiên cơ sao?” Sương đen chấn động, một chưởng đánh bật con rồng được tạo nên từ ánh trăng, một chưởng nghênh đón đòn công kích của Thần Hoàng, giễu cợt nói.
“Chuyện mà ngươi làm thật quá đáng!” Thần Hoàng Chư Thần Bảng hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: “Cổ Long bị huỷ diệt, có phải cũng là do ngươi làm không? Bởi vì Chư Thần Bảng của bổn hoàng, nên bọn chúng đều tính lên đầu bổn hoàng!"
Trong lòng của Thần Hoàng Chư Thần Bảng cũng tức giận, mình mở Chư Thần Bảng, bồi dưỡng Thần Vương đỉnh phong, kết quả bị người ta đào đi cũng thôi đi, chết tiệt còn phải vác một tội danh trên lưng.
"Quá đáng? Mục đích của mọi người đều giống nhau, phân tán nơi đó, trở thành thuộc hạ của ai, không phải đều giống nhau cả sao?" Sương đen chấn động nói.
“Nực cười, ngươi cho rằng bổn Thần Hoàng là tên ngốc hả?” Thần Hoàng Chư Thần Bảng tức giận, trở thành thuộc hạ của ai đều giống nhau, chết tiệt vậy sao ngươi còn đào góc tường của ta?
“Chỉ là một Thái Thượng mà ngươi còn không giải quyết được?” Sương đen thét dài, thúc giục Thần Hoàng ở bên cạnh.
Ở phía bên kia, trận chiến giữa Hằng Nga và Thần Hoàng, ẩn hiện xu thế trấn áp.
Tiếng đàn phá không trung, khiến cho pháp tắc thiên địa chấn động, hư không sụp đổ, hủy thiên diệt địa, Quảng Hàn lực, thần long hóa thân từ ánh trăng đồng loạt gầm thét lao tới.
Một chưởng hùng vĩ của Thần Hoàng, thần lực thúc giục đến cực điểm, chấn động trời đất, thần uy khủng khiếp chấn động vạn dặm hư không.
Đôi bên va chạm, thần long hóa thân từ ánh trăng vỡ tan, Quảng Hàn lực bao phủ, Quảng Hàn lực cực hàn khiến động tác của ông ta đình trệ, tiếng đàn ầm sát, thần huyết rơi xuống không trung rồi phá vỡ hư không, trực tiếp nổ tung vào trong hư không vỡ vụn.
Lúc này lại nghe thấy câu nói đó, khiến vị Thần Hoàng này suýt chút nữa tức điên lên.
Giải quyết? Có bản lĩnh thì ngươi lên đi!
Chết tiệt, đây là Thái Thượng bình thường sao? Thế công như vậy, ta cũng hoài nghi rốt cuộc ai là Thần Hoàng, ai là Thái Thượng.
Hằng Nga lại gãy đàn, một luồng thần quang phá tan không trung, thần lực lạnh lẽo kỳ lạ bùng phát, trời đất sụp đổ, những nơi mà thần uy khủng khiếp đi qua, hư không từng tấc một tan vỡ, trong chốc lát đã bị Quảng Hàn phong ấn, thần lực của Thần Hoàng lập tức sụp đổ.
Ầm ầm
Một tiếng chấn động, Thần Hoàng khẽ run lên, phun ra một ngụm máu, liếc mắt nhìn sương đen vẫn còn đang vướng bận, Thần Hoàng hừ lạnh một tiếng, vừa định nói cái gì đó, sương đen lại nói: "Nhanh chóng giải quyết con kiến đó đi, đừng chơi nữa."
Chơi? Ta chơi cha ngươi á, nếu còn tiếp tục đánh, không phải là ta giải quyết nàng, mà là bị nàng giải quyết ta!
“Có bản lĩnh thì ngươi lên đi!” Thần Hoàng tức giận mắng một tiếng, dứt khoát rút lui: “Chúng ta đổi đối thủ, ngươi đến giải quyết nàng ta.”
“Ngươi đúng là phế vật.” Sương đen khinh bỉ chửi rủa một tiếng, dùng một chưởng hất lùi đối thủ, một cây trường thương xuất hiện phá vỡ hư không, chĩa thẳng vào Hằng Nga.
Hằng Nga thờ ơ, không vui không hờn, nàng nâng tay gảy dây đàn, tấu lên vô số sát âm vô thượng.
Vù vù
Hư không tan vỡ, một thương tràn đầy thần lực đột nhiên dừng lại, tiếng đàn hóa thành kiếm quang, toả ra khí tức cực kỳ lạnh lẽo, trong nháy mắt bay tới.
Ầm ầm
Phụt
Máu phun, trường thương tuột khỏi tay, sương đen trực tiếp bị đánh tản, lộ ra một nửa khuôn mặt già nua còn có một vệt máu, nửa khuôn mặt còn lại bị mặt nạ che phủ.
“Con kiến này thế nào?” Thần Hoàng cười lạnh một tiếng, phế vật? Chết tiệt ta là phế vật, còn ngươi thì sao? Ngươi giỏi hơn ta ở chỗ nào chứ?
Bóng dáng của ông lão trong sương đen cũng sững sờ, mẹ nó ta đường đường là Thần Hoàng, bị người ta một chiêu đả thương, người đả thương mình còn là một vị Thái Thượng Chân Thần ư?
Thần Hoàng Chư Thần Bảng kia cũng sững sờ, dường như bản thân là kẻ thừa thải, một vị Thái Thượng Chân Thần, đã treo đánh hai vị Thần Hoàng ư?
Bùm
Lúc này, hư không đột nhiên nổ tung, một bàn tay khổng lồ thò ra từ trong hư không, sương đen cùng Thần Hoàng đồng thời nhìn nhau: "Đi."
Hai chưởng lực đồng thời đánh ra, bao phủ Thần Hoàng Chư Thần Bảng và Hằng Nga, Thần Hoàng Chư Thần Bảng gầm lên: "Đáng ghét, còn có trợ thủ!"
Hằng Nga không nói gì, lại lần nữa gãy đàn, Quảng Hàn hoá thiên đao, phá vỡ thần lực, cắt vào hư không.
“A… chết tiệt, ta sẽ không tha cho ngươi, Hằng Nga!” Trong khe nứt của hư không, hai tiếng gào thét thảm thiết truyền đến.
Hằng Nga không nói một lời, ngự không bay xuống, Quảng Hàn Cung hóa thành một luồng ánh sáng, nhập vào trong cơ thể nàng: "Vân Tiêu tiên tử."
“Đa tạ Hằng Nga đại nhân, đa tạ Vân Tiêu đại nhân.” Hoàng Linh Nhi dẫn theo Phượng Hoàng lão tổ, vội vàng cảm ơn.
“Không cần.” Vân Tiêu xua tay: “Bọn ta phải đi rồi.”
“Ba người này, bổn hoàng đưa đi.” Thần Hoàng Chư Thần Bảng hạ gục ba người Đế Thần, nhìn Hằng Nga.
Nếu là trước đây, ông ta sẽ không thèm nói gì, trực tiếp đưa người rời đi, nhưng đối mặt với Hằng Nga, ông ta không thể không hỏi một câu, không thể khiêu khích vị Thái Thượng Chân Thần này được.
“Sao cũng được.” Hằng Nga xua tay, nàng mang ba người này về cũng không có tác dụng gì cả.
“Lão hủ cũng cáo từ.” Phong Chính chắp tay, ngự không rời đi.
“Đa tạ chư vị.” Phượng Hoàng lão tổ cúi đầu hành lễ, ánh mắt có chút bối rối: “Ta rốt cuộc đã chọc giận ai chứ? Tại sao lại dẫn tới đại kiếp nạn như vậy?”
Đám người Long Hạo lắc đầu, cũng không hiểu, quay đầu nhìn về phía Long Hinh Nhi: "Tiểu điệt nhi, ngươi..."
“Ta cũng không tra ra, đối phương cũng không nói cho ta biết nguyên nhân.” Sắc mặt của Long Hinh Nhi hơi thay đổi, lắc đầu nói.
“Không phải, ta muốn nói, khoảng thời gian này không gặp, ngươi có phải nên hiếu kính với thúc thúc không?” Long Hạo trầm giọng nói: “Nhớ năm đó, ta vừa...”
“Câm miệng!” Long Hinh Nhi xanh cả mặt, mẹ nó ngươi không thể không nói câu này à?