Chương 1338 Thương nhân không nói tình cảm, cảm ơn
“Hinh Nhi à, Long Hạo thúc thúc của ngươi nói đúng, ngươi thực sự nên hiếu kính thúc thúc.” Tiểu Hành Thiên cũng nói.
“Trước đó là ta không đúng, không lập tức tin tưởng các ngươi.” Phượng Hoàng lão tổ đứng ra, cung kính nói.
“Bọn ta phải đi rồi.” Vân Tiêu và Hằng Nga buông xuống một lời rồi trực tiếp rời đi.
“Hai vị tiền bối.” Sắc mặt của Phượng Hoàng lão tổ liền thay đổi, muốn giữ người lại, nhưng mà hai người hoàn toàn không để ý đến bà ấy.
“Tiểu điệt nhi, mau hiếu kính thúc thúc.” Long Hạo lại nhìn Long Hinh Nhi nói.
“Đúng vậy, thúc thúc khôi phục rồi cũng có lợi cho ngươi, vừa rồi ngươi cũng nhìn thấy rồi đó, Hằng Nga đại nhân là sự tồn tại có thể đối kháng với Thần Hoàng, nếu như bọn họ có thần dược hồi phục, chúng ta hoàn toàn không cần phải sợ hãi nữa.” Long Hạo nói.
"Không biết vị huynh đệ này là có ý gì? Cần thần dược để hồi phục sao?" Phượng Hoàng lão tổ vội vàng hỏi.
“Đúng vậy, nhưng tộc ngươi đã không còn thần dược nữa.” Long Hạo nghiêm túc nói.
"Chư vị Thần Vương..."
“Lão Phượng Hoàng, nhị trưởng lão của nhà ngươi đã mượn sạch thần dược rồi, ngươi còn có mặt mũi tìm bọn ta mà mượn à?” Thiên Thần Vương cùng nhóm Thần Vương nhất thời không vui, bọn ta đâu còn thần dược cho ngươi mượn đâu chứ?
Phượng Hoàng lão tổ: "..."
Thần Ma đạo tràng.
Khi Hằng Nga và Vân Tiêu quay trở lại, Đường Tăng vội vã chạy ra ngoài để gặp Hằng Nga, nhưng đón tiếp hắn là một con lợn bị đông cứng thành tượng.
"Bát Giới, ngươi, ngươi..." Đường Tăng tức giận đến mức toàn thân run lên: "Không ngờ, vi sư tuyệt đối không ngờ rằng, lại bị ngươi nhanh chân đến trước!"
“Thánh Tăng, ngươi nghĩ nhiều rồi.” Hằng Nga không khỏi giải thích một câu.
“Không cần giải thích, ta hiểu, ta hiểu.” Đường Tăng mặt như tro tàn, tuyệt vọng nhìn Hằng Nga, sau đó lại nhìn về phía Giang Thái Huyền: “Tràng chủ, trồng một Hằng Nga khác đi.”
Giang Thái Huyền: "..."
Má nó chứ ta nên nói thế nào đây? Trồng thêm một người, một cho Bát Giới, một cho ngươi à? Nghĩ đẹp đấy!
“Hằng Nga tiên tử, đừng bận tâm đến hai tên này, chuyến đi Phượng Hoàng tộc lần này, ngươi không bị thương chứ?” Giang Thái Huyền quan tâm hỏi.
"Không, rõ ràng là đối phương đang kiêng kỵ cái gì đó, không xuất toàn lực, nếu không ta cũng không thể bảo vệ nổi Phượng Hoàng tộc." Hằng Nga nói.
Giang Thái Huyền cau mày: "Kiêng kỵ? Bỏ đi, hoàn thành nhiệm vụ là được."
Vân Tiêu và Hằng Nga cùng nhau rời đi, bọn họ cũng lười suy nghĩ về những chuyện này, chỉ cần ra tay là được rồi.
Ngay sau đó, đám người Long Hạo quay trở lại, còn có Hoàng Linh Nhi và Long Hinh Nhi.
“Tiểu điệt nhi, Thái Huyền thúc thúc của ngươi đang ở đây.” Long Hạo thò đầu vào nói.
Long Hinh Nhi bước vào Thần Ma đạo tràng, nhìn thương phẩm của đạo tràng, ầm ầm chấn động, kinh ngạc nhìn thương phẩm của đạo tràng: "Thúc thúc, đây, đây đều là thật sao?"
“Ừ.” Giang Thái Huyền thờ ơ gật đầu.
"Vậy thúc thúc, cho ta một vạn phần ánh sáng pháp tắc, một vạn..."
“Chờ đã, ngươi mua nổi sao?” Sắc mặt của Giang Thái Huyền đen lại, ngươi cũng giỏi thật, vừa bắt đầu đã một vạn phần rồi hả?
“Ngươi không phải là thúc thúc của ta sao?” Long Hinh Nhi đờ đẫn: “Điệt nhi lấy đồ không phải nên miễn phí sao?”
“Ha ha.” Giang Thái Huyền trợn mắt, lấy ra một tấm biển: “Thương nhân không nói tình cảm, cám ơn.”
Long Hinh Nhi bĩu môi, nhiều thứ tốt như vậy, thúc thúc này không hồi phục, lại còn không cho nàng miễn phí? Thúc thúc này chắc chắn là thúc thúc giả!
“Các ngươi đều là thúc thúc giả!” Long Hinh Nhi tức giận nói: “Lừa thần dược của ta, lừa tài nguyên của ta.”
“Khụ, thúc thúc ta không lấy.” Giang Thái Huyền nhún vai nói: “Hơn nữa, thúc thúc thật hay thúc thúc giả, không phải trong lòng ngươi rất rõ sao?”
“Được thôi, vậy cho ta một tia Hỗn Độn khí.” Long Hinh Nhi xấu hổ, mình đường đường là Thần Vương đỉnh phong, bây giờ cũng chỉ có thể mua được Hỗn Độn khí.
Giang Thái Huyền thu thần dược đưa thương phẩm, Long Hinh Nhi lại nói: "Thái Huyền thúc thúc, ngươi có muốn biết tại sao đối phương nhất định muốn tiêu diệt Phượng Hoàng tộc không? Nếu chỉ là bố trận, đổi chủng tộc khác cũng được, thu hút sự chú ý của các Thần Hoàng khác, hoàn toàn không cần phải mạo hiểm hiện thân."
“Ngươi biết sao?” Giang Thái Huyền nhướng mày, hắn cũng rất tò mò về điều này.
“Ta cũng không biết, nhưng không trở ngại đến suy đoán của ta.” Long Hinh Nhi cười nói: “Có lẽ bọn họ cần thứ gì đó của Phượng Hoàng tộc, chẳng hạn như Lửa Niết Bàn.”
“Lửa Niết Bàn? Vậy thì trực tiếp đi tới Niết Bàn Hỏa Sơn là được rồi.” Giang Thái Huyền thờ ơ nói.
"Có thể lửa của Niết Bàn Hỏa Sơn không đủ, nếu như có thể tiêu diệt Phượng Hoàng tộc, dung hợp Lửa Niết Bàn trong cơ thể bọn họ lại với nhau, phẩm chất nhất định có thể càng cao hơn một bậc, có lẽ là đủ rồi." Long Hinh Nhi nói.
“Ồ?” Giang Thái Huyền cau mày nhìn Long Hinh Nhi.
"Nếu như Phượng Hoàng lão tổ không có những thứ mà thúc thúc bán cho bà ấy thì sẽ không thể nào trở thành Thần Vương đỉnh phong nhanh như vậy, chỉ có Niết Bàn Thần Hỏa này mới có thể đáp ứng yêu cầu." Long Hinh Nhi lại nói.
"Nói như vậy, chuyện của Phượng Hoàng tộc vẫn chưa kết thúc, nếu như thúc thúc nhớ không nhầm, Thái Dương Thần Hỏa của ngươi cũng không tồi." Giang Thái Huyền cười nhẹ nói: "Ngươi biết rõ lắm à? Nếu cũng muốn đi tới đó, chắc nơi đó sẽ không phải là Long tộc để lại cho ngươi đâu nhỉ?"
“Thúc thúc thật thông minh.” Long Hinh Nhi thu lại khuôn mặt tươi cười: “Ta vốn dĩ muốn nhân cơ hội đi vào, ai mà biết được đối phương hoàn toàn không để cho ta đi qua, chỉ có thể đến Phượng Hoàng tộc trước, không ngờ rằng Phượng Hoàng tộc lại bị lăn qua lăn lại thành như vậy, hai người Diệp Tinh và Viên Ngân chẳng làm được gì, còn lôi cả Thần Hoàng ra. "
"Đã qua một khoảng thời gian lâu như vậy, ta cũng muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nơi đó là manh mối duy nhất của ta, vị Thần Hoàng kia không thể trông cậy được, chỉ có thể tìm đến thúc thúc.”