← Quay lại trang sách

Chương 1343 Giao Vân Tiêu và Hằng Nga ra

Thức ăn bày biện khéo léo, lão tổ Phượng Hoàng tộc đích thân đón khách, đương nhiên cũng không thể thiếu Hoàng Linh Nhi.

Nhóm Giang Thái Huyền lần lượt ngồi xuống, nhìn các món ăn trên bàn, bọn họ lập tức vỡ lẽ tại sao Phượng Hoàng tộc lại hào phóng như thế, con mẹ nó có hào phóng chút nào đâu, đây rõ ràng là keo kiệt mới đúng!

"Rốt cuộc ta cũng hiểu thế nào là bủn xỉn rồi." Thiên Thần Vương xoa trán: "Làm ăn thế này thì đừng mời cho rồi, thịt thần thú của ngươi đúng thật là cấp Chân Thần, nhưng ngươi có thể cho nhiều thêm một chút được không, mỗi người chỉ có một miếng nhỏ tí ti, định nhét kẽ răng hay gì?"

"Muốn cảm ơn cũng phải có thành ý chút chứ nhỉ?" Mặt Tiểu Hành Thiên tái xanh, trong chén canh chỉ thấy có tí thịt bằm, đây là canh thịt à? Má nó chứ sắp trong hơn cả nước luôn.

"Cuộc sống của Phượng Hoàng tộc khó khăn, chút tâm ý là được rồi." Giang Thái Huyền xua tay.

"Tràng chủ, đương nhiên là ngươi sẽ nói như thế." Ngọc Long Thần Vương đảo mắt: "Thịt của bọn ta đều chạy hết vào chén ngươi còn gì."

Ở đây chỉ có Giang Thái Huyền và hai vị Thần Ma là được tiếp đãi tốt nhất, thịt thần thú được chất thành một ụ cao thật là cao, với lại vừa nhìn một cái đã biết ngay không phải chỉ có một con, mà còn là thịt ở bộ phận mềm nhất, ngon nhất nữa.

Kiểu này sao còn ăn tiếp được nữa, phân biệt đối xử quá rõ ràng!

Long Hạo bỉu môi, hắn biết tỏng tại sao Phượng Hoàng tộc lại mời bọn họ tham dự yến hội rồi, không sợ bọn họ gói mang về, chỉ cần bọn họ có cái để gói thôi, không có thần quả, đương nhiên cũng chẳng có thần dược, tuy có thịt thần thú nhưng lại chả đủ nhét kẽ răng.

Ầm ầm

Đúng lúc này, chân trời chấn động, một cỗ uy áp quen thuộc truyền đến, uy áp mênh mông khủng bố, lại càng nồng đậm và khiếp người hơn trước kia.

"Thần Hoàng! Quả nhiên các ngươi lại tìm tới." Nét mặt Phượng Hoàng lão tổ trầm trọng, lộ ra vẻ lạnh lẽo: "Hà cớ gì mà ngươi cứ khăng khăng muốn diệt tộc ta?"

Giang Thái Huyền không lên tiếng, hắn không có nói với Phượng Hoàng lão tổ về chuyện của Long Hinh Nhi, có nói cũng chẳng có tác dụng gì, lúc trước đã động thủ một lần rồi, lẽ nào chỉ cần Phượng Hoàng lão tổ đi nương nhờ người khác thì đối phương sẽ bỏ qua cơ chứ? Đương nhiên là không thể nào có chuyện đó.

"Tràng chủ, Hằng Nga đại nhân đâu? Mời Hằng Nga đại nhân ra tay, lần này nhất định không thể thả bọn chúng đi!" Phượng Hoàng lão tổ hung hăng nói.

Với thực lực của Hằng Nga, nàng có thể treo Thần Hoàng lên đánh, hoàn toàn không cần sợ.

"Đúng, mời Hằng Nga đại nhân." Nhóm Ngọc Long Thần Vương cũng không lo âu chút nào, sau khi chứng kiến thực lực của Hằng Nga, bọn họ rất bình tĩnh.

"Hằng Nga đã chỉ điểm cho Long Hinh Nhi." Giang Thái Huyền thờ ơ nói, lần này Long Hinh Nhi không đến, nàng không bỏ qua bất cứ thời gian học hỏi nào: "Có điều đạo tràng vẫn còn vị đại nhân khác, chi phí sẽ đắt hơn một chút, nhưng giải quyết bọn họ thì không thành vấn đề, ừm, chắc hẳn có thể giải quyết nhanh gọn lẹ."

"Không biết đó là vị đại nhân nào?" Phượng Hoàng lão tổ hỏi ngay: "Tràng chủ đừng thừa nước đục thả câu nữa, đối phương sắp đánh tới nơi rồi kìa."

"Một trăm vạn, giúp ngươi xử lý đám Thần Hoàng này." Giang Thái Huyền đưa mắt nhìn về phía chân trời, đối phương đã biết rõ sức chiến đấu của Hằng Nga mà vẫn tìm tới, rõ ràng đã có chuẩn bị.

"Không thành vấn đề." Phượng Hoàng lão tổ vội vàng đồng ý, một trăm vạn này, bà ấy vẫn trả nổi.

"Hửm? Không tồi, Thần Vương đỉnh cấp cơ đấy, Phượng Hoàng, chỉ cần ngươi giao Vân Tiêu, Hằng Nga ra để làm việc cho bọn ta, bọn ta sẽ cho Phượng Hoàng tộc các ngươi thiên thu vạn thế!" Hư không vặn vẹo, Thần Hoàng già nua lại xuất hiện, ông ta lướt mắt nhìn mọi người ở đây, kinh ngạc nói: "Các ngươi đều đã tấn cấp đỉnh phong?"

Mới có mấy ngày đâu chứ, sao mấy tên Thần Vương này lại trở thành Thần Vương đỉnh phong hết rồi? Chẳng lẽ cả đám đồng loạt khai khiếu thông suốt đạo lộ hết à?

"Thần Hoàng đại nhân, Phượng Hoàng nguyện cống hiến sức lực vì ngài, chẳng qua Vân Tiêu và Hằng Nga đại nhân không phải là thành viên trong Phượng Hoàng tộc ta, vì thế Phượng Hoàng không thể giao các nàng cho ngài." Phượng Hoàng lão tổ biến sắc, trầm giọng mở miệng.

"Không phải là bằng hữu của Hoàng Linh Nhi sao?" Lại thêm một giọng nói lạnh lùng vang lên, Thần Hoàng Chư Thần Bảng xuất hiện, có điều lập trường không giống lúc nãy: "Nể mặt Tiểu Hàm Hàm, ta có thể tha chết cho các ngươi, chỉ cần các ngươi giao Vân Tiêu và Hằng Nga ra!"

"Sao, ngươi đứng về phía bọn chúng?" Giang Thái Huyền hờ hững lên tiếng, nhìn thẳng vào Thần Hoàng Chư Thần Bảng: "Không biết các hạ có quan hệ gì với Tiểu Hàm Hàm?"

"Hử? Con rệp Chân Thần?" Thần Hoàng Chư Thần Bảng quét mắt nhìn Giang Thái Huyền, châm chọc nói: "Đừng tưởng ngươi thân thiết với Tiểu Hàm Hàm là có thể tránh được một kiếp, mau gọi Vân Tiêu và Hằng Nga ra đây, nếu không, các ngươi đều phải chết!"

"Vậy tức là quan hệ không tốt nhỉ?" Giang Thái Huyền lạnh nhạt đáp.

"Chỉ bằng các ngươi, còn không đủ để Hằng Nga và Vân Tiêu đại nhận đánh đó chứ?" Long Hạo bĩu môi: "Các ngươi lấy đâu ra dũng khí nói câu này?"

"Muốn chết!" Thần Hoàng già nua phẫn nộ quát, đôi mắt ông ta lóe sáng hai đạo thần mang nom hệt như tia điện, chúng xé rách hư không như thần kiếm, ý đồ hòng tiêu diệt Long Hạo.

Ông

Lúc này, đột nhiên truyền tới một năng lượng cực hàn, đóng băng thần mang trong nháy mắt, Hằng Nga và Vân Tiêu bước đến, thờ ơ nhìn hai người: "Bổn tọa ở đây, sao, muốn tự tìm đường chết à?"

"Kẻ tìm đường chết là các ngươi!" Hai mắt lão Thần Hoàng tràn đầy kích động: "Mau giao thần khí Kim Đấu ra đây, bằng không, các ngươi đều phải chết!"

Vân Tiêu bừng tỉnh, thì ra là nhìn trúng Hỗn Nguyên Kim Đấu của nàng, Vân Tiêu ngẩng đầu nhìn trời: "Kêu hai tên kia xuống đây luôn đi, chỉ bằng hai người các ngươi không thể cướp được Hỗn Nguyên Kim Đấu."