← Quay lại trang sách

Chương 1344 Lục Đạo Luân Hồi bàn

Ầm ầm

Hư không chấn động, hai cỗ uy áp mênh mông lao tới, sương đen phủ xuống, đồng thời còn xuất hiện một luồng thanh quang, là hai vị Thần Hoàng!

"Thật ra còn có một kiện thần khí mạnh hơn Hỗn Nguyên Kim Đấu, các ngươi có muốn nó hay không?" Vân Tiêu lại lên tiếng.

"Còn có một thần khí khác mạnh hơn?" Bốn vị Thần Hoàng đồng loạt sửng sốt, năng lực cường đại của Hỗn Nguyên Kim Đấu vốn đã vượt xa tầm hiểu biết của bọn họ, nếu là thần khí mạnh hơn cả Hỗn Nguyên Kim Đấu, vậy nó phải mạnh tới mức độ nào?

"Cho các ngươi kiện thần khí này, để xem các ngươi có bản lĩnh mang nó đi hay không." Hằng Nga lạnh lùng nói, nàng vừa nâng tay, một vòng tròn bay ngang ra, bên trên có khác vô số đồ án kỳ lạ phân thành sau khu vực khác nhau.

Cũng trong lúc đó, một đạo thân ảnh đạp không tiến đến, sau đầu hiển hóa hư ảnh của bàn tròn, người nọ nhẹ nhàng phun ra bốn chữ: "Lục Đạo Luân Hồi!"

Một chiếc bàn tròn gồm sáu loại đồ án được chưa thành sáu 'đạo'.

Ba đạo đầu là thiện nghiệp, bởi vì nguyên do tạo thành nghiệp (hai nghiệp thiện ác và nhân quả) đều tương đối tốt đẹp; ba đạo sau là ác nghiệp, vì nguyên nhân tạo nên nghiệp luôn khá nặng nề, đồng thời con đường luân hồi của tất cả các chúng sinh khi luôn phải ngụp lặn trong sinh tử không bao giờ thoát khỏi lục đạo.

Thiên, Nhân, A Tu La, Súc Sinh, Ngạ Quỷ, Địa Ngục. Lục đạo tề tựu.

Lục Đạo Luân Hồi bàn, cùng với thân ảnh đứng thẳng giữa hư không khinh miệt nhìn xuống bốn tôn Thần Hoàng, vẻ mặt người nọ không mang theo một chút tình cảm nào, hệt như Thiên Đạo cao cao tại thượng đang rũ mắt nhìn những con kiến dưới trần gian.

Hư ảnh của Lục Đạo Luân Hồi bàn, khí tức lạ thường của lục đạo tuy không làm ra chút khác lạ nào trước mặt bốn Thần Hoàng, nhưng khí tức đang tản ra ấy lại vẫn khiến tim các Thần Hoàng đập thình thịch, đồng thời khiến pháp tắc thiên địa khiếp sợ!

"Nếu ngươi lấy được, ta tặng ngươi cũng có hề chi!"

Người nọ nâng tay, đầu ngón tay trắng nõn vừa điểm một cái, hư không xung quanh lập tức sít chặt, một cỗ uy áp vô biên trải dài từ bốn phương tám hướng, sắc mặt bốn Thần Hoàng đại biến, hoảng sợ không thôi, thần hồn như thể bị thứ gì đó xé rách, gần như muốn thoát ly thể xác.

"Đây là thần khí gì?"

Kinh hãi, chỉ có kinh hãi, người nọ còn chưa xuất thủ, chỉ có mỗi một thần khí mà đã khiến bọn họ cảm giác được sự uy hiếp đến tính mạng, khí tức lục đạo kỳ dị kia như trồi lên từ địa ngục Vô Gián (*), lấy mạng buộc hồn!

(*)Vô gián địa ngục: dành cho 5 đại trọng tội: giết cha mẹ, phỉ báng và phản lại Đạo Trời, chia rẽ chúng tăng, giết A-la-hán, làm Phật chảy máu, ngoài ngũ nghịch trọng tội khi tạo đại nghiệp cũng có đủ khả năng đoạ xuống ngục này

"Chẳng phải các ngươi muốn nó à? Cứ việc lấy đi." Giang Thái Huyền chậm rãi mở miệng: "Nếu có thể mang đi, bản tràng chủ tự quyết, tặng nó cho ngươi!"

Cũng không nhìn xem đây là cái gì, Lục Đạo Luân Hồi là một kiện thần khí, cũng là một chỗ khủng bố, nơi người người đời trước sợ hãi - địa phủ âm tỳ!

Người đang ra tay trước măt chính là Thần Ma Tiên Thiên - Hậu Thổ nương nương, vị này đã mang theo Lục Đạo Luân Hồi - địa phủ của bản thân tới đây.

Đừng nói là Thần Hoàng, cho dù Thần Đế có tới đây thì cũng không có khả năng đem Lục Đạo Luân Hồi đi, bởi vì đây chính là địa phủ!

Tôn Hầu Tử ngẩng đầu nhìn trời, đừng thấy hắn đã đi xuống địa phủ rất nhiều lần mà lầm, đó toàn là dưới tình huống vị này mở một mắt nhắm một mắt nên hắn mới đi được, một khi nàng để tâm, dù có đang ở thời kỳ toàn thịnh thì Tôn Hầu Tử cũng không dám đến địa phủ.

"Ta không tin lẽ nào chỉ có một kiện thần khí mà ta lại không lấy được?" Thần Hoàng già nua lạnh lùng quát, cuối cùng không kiềm lòng được ra tay, thần lực cuồn cuộn tuôn trào, cỗ thần lực vốn có thể hủy thiên diệt địa này, lúc này đây ngay cả hư không cũng chẳng bị nó chấn động đến.

Grao

Thần lực vô cùng vô tận tụ lại oanh kích Lục Đạo Luân Hồi bàn, nhưng trong phút chốc, tiếng quỷ gào thê lương truyền tới, Lục Đạo Luân Hồi bàn khẽ khàng rung chuyển, bất chợt cơ thể lão Thần Hoàng ngắc ngứ một cái, tiếp đó không còn hô hấp, cả người cứng đờ trên không trung.

"Chết rồi?" Sắc mặt của ba vị Thần Hoàng còn lại đại biến, chỉ, chỉ thế đã chết rồi?

Mới tung mỗi một chiêu, đối phương còn chưa ra tay mà thần khí cũng chỉ mới rung lên một cái, thế mà Thần Hoàng đã bỏ mình?

Không chỉ bọn họ khiếp sợ, mà tất cả các Thần Vương đỉnh phong có mặt ở đây cũng bị dọa, có phải vị này hơi kinh khủng quá không? Còn chưa chính thức động thủ đã hạ gục một tôn Thần Hoàng trong nháy mắt, nếu đích thân ra tay thì ai mà chịu cho nỗi? Chí cao Thần Đế trong truyền thuyết?

Nhóm Tôn Hầu Tử tỏ vẻ, bọn họ cũng chịu không nỗi!

Ực

Ba vị Thần Hoàng nuốt nước miếng, sắc mặt ai nấy cũng trắng bệch, vị Chư Thần Bảng kia vừa thấy tình hình lập tức sợ sệt: "Ta, ta bị bọn chúng mê hoặc, ta và Tiểu Hàm Hàm là thân thích, ta..."

Ầm

Hắc vụ (*) chấn động, một đạo thần lực mênh mông bạo tạc, vọt thẳng tới chân trời, lần này ‘nó’ lại có thể dễ dàng đánh nát hư không, một cỗ uy áp vô biên trút xuống từ một nơi khác, thanh niên ngồi xếp bằng chợt mở hai mắt, yên lặng thức tỉnh và nhìn về phía này.

(*)vụ: sương

"Đa tạ." Giang Thái Huyền đột nhiên lên tiếng: "Đa tạ các vị tiết lộ sào huyệt, nương nương, làm phiền."

"Các ngươi muốn làm gì?" Ba vị Thần Hoàng sững sờ.

Thân ảnh đứng trên không trung khẽ gật đầu, nàng bước một bước, lập tức vượt qua không gian vô tận, tức thời xuất hiện trước mặt thân ảnh vừa mới thức tỉnh kia, nàng nhìn người nọ với vẻ mặt không chút biểu cảm, chợt vung một quyền.