← Quay lại trang sách

Chương 1352 Các ngươi quen nhau?

“Đến lúc đó, khi Thần Hoàng chân chính xuất hiện, các ngươi sẽ nhận ra cái gì mới thật sự là khủng bố, tận thế, cái gì là kinh thiên động địa!” Trong lòng Thái Minh lạnh lùng cười, dám đối đãi với ta như vậy, ta nhất định sẽ nghiền các ngươi thành tro.

"Đang suy nghĩ gì vậy? Còn không chạy nhanh lên.” Long Hạo thúc giục.

“Vâng, vâng.” Thái Minh vội vàng cười nịnh nọt, ăn nói khép nép, cấp tốc chạy nhanh đi tới dược điền.

Thái Minh dùng toàn lực di chuyển nên tốc độ cực nhanh, tốc độ của Thị Thần Sư cũng không chậm, đám người ngồi trên lưng nó cười đùa nói chuyện, thỉnh thoảng lại cho Lục Thương cùng vị Thần Vương kia một tia thần lực để khôi phục để cho Thị Thần Sư liếm, có thịt ăn hoài không hết.

“Ta, ta cũng muốn xuống đó chạy.” Lục Thương sắp phát điên rồi, tại sao lần nào Thị Thần Sư cũng cắn ta?

“Ta cũng muốn.” Thần Vương đỉnh phong cũng rất đau khổ, nếu không phải trong lòng vẫn còn ôm một tia hy vọng, hắn đã muốn hét lên một tiếng, có thể cho ta ra đi một cách dứt khoát được không? Mẹ nó còn chưa bị cắn chết, sớm muộn gì cũng bị dọa chết.

“Đại nhân, tới dược điền rồi.” Lại chạy được một đoạn, Thái Minh dừng lại, nhìn về phía trước, đó là một ngọn núi nhỏ.

Dưới chân ngọn núi có vô số đá vụn, trước núi có một cái ao nhỏ, cách đó không xa còn có mấy gian nhà tranh, hình ảnh này rất tốt để ẩn dật, nhưng nơi này lại là dược điền, những thần dược này lại phát triển trong các khe hở của đá vụn!

Nhìn vào từng cây thần dược, Thái Minh rất muốn bắt những người trồng thần dược này treo lên đánh một trận, thần dược mà trồng như vậy sao? Nơi này đâu chỉ cằn cỗi, là rác rưởi mới đúng.

“Đi, thu thập thần dược.” Đám người Long Hạo nhóm dứt khoát xoay người leo xuống, chuẩn bị ra tay.

“Đại Nhân, để ta.” Thái Minh cung kính một tiếng, cả người trực tiếp xông ra, sau đó sững sờ, mấy gian nhà tranh kia mở ra, chín thần minh từ đó bước ra, kỳ quái nhìn Thái Minh.

Nhìn thấy chín vị thần minh đi ra, Thái Minh lộ vẻ thách thức, hướng về phía bọn họ nói: “Bọn ta tới để lấy thần dược!”

Chín thần minh: “…”

“Bọn ta tới để lấy thần dược!” Thái Minh lại mở miệng, giọng nói cũng lớn hơn.

Chín vị thần minh vẫn kỳ quái nhìn hắn, không lên tiếng.

Thái Minh ngẩn ra, mẹ nó ta đã nói rõ ràng như vậy, bọn ta đến lấy thần dược, ngươi không thấy có một đám người đi theo ta sao? Có phải không biết đám người này khủng khiếp đến mức nào không?

“Để ta nói cho ngươi biết, những đại nhân phía sau ta đều là Thần Vương đỉnh phong, trừ khi Thần Hoàng đến đây, nếu không chẳng ai cứu nổi các ngươi đâu!” Thái Minh nghiêm nghị nói.

Những gì ta đã nói đã rất rõ ràng rồi, nhanh chóng báo cho Thần Hoàng nhà ngươi đến đây đánh chết mấy tên này đi, sau đó tính mạng của ta có thể được đảm bảo.

“Ồ.” Chín vị thần minh lãnh đạm đáp lại, vẫn kỳ quái nhìn hắn.

Thái Minh: “…”

Ồ là ý gì? Chẳng lẽ ta nói chưa rõ sao? Các ngươi chỉ cần truyền tin gọi Thần Hoàng nhà ngươi đến diệt bọn hắn là được, các ngươi ồ cái gì hả?

Ta đang dẫn người đến lấy thần dược của các ngươi, thần dược bị mất, Thần Hoàng sẽ trách tội, các ngươi đảm đương được không? Mau gọi người đến đi!

Thái Minh cảm thấy như gặp phải chín tên thiểu năng, đã nói rõ như vậy mà các ngươi còn đứng ngây ra đó?

“Đại nhân, xem ra bọn họ đã bị sức mạnh của các vị làm sợ hãi.” Thái Minh khó khăn quay đầu lại nhìn đám người Giang Thái Huyền.

Tại sao, tại sao chín tên ngu ngốc này lại canh giữ dược điền mà ta đặt nhiều hy vọng chứ? Mẹ nó, đầu óc các ngươi đều bị thủng rồi hả?

Giang Thái Huyền không nhìn hắn, mà liếc về phía chín thần minh kia, chín thần minh vội vàng chạy tới, một tên trong đó trực tiếp ôm lấy Long Hạo: “Lão tổ, cuối cùng các ngươi cũng tới tìm bọn ta.”

“Lão tổ, đây là kết quả của bọn ta trong thời gian này, thần dược này tuy không thể giúp các ngươi khôi phục hoàn toàn, nhưng khôi phục một phần nguyên khí thì không thành vấn đề.” Lại một thần minh nói.

“Được đấy, Mộ Phong, Dư Hoành, Ninh Thành, sáu vị Thần Vương, làm rất tốt.” Long Hạo khen ngợi.

Chín người này, chính là ba người Mộ Phong ở Táng Thần Địa cùng với sáu vị Thần Vương, Táng Thần Địa không còn béo bở gì nữa, cũng bị phá hư rồi, nên bọn họ bị kéo đến đây trông coi dược điền.

Thái Minh: “…”

Mẹ nó, các ngươi quen nhau? Tại sao lúc nãy không nói, ta dẫn bọn hắn chạy tới đây hoá ra là dẫn bọn hắn tới lấy thần dược của chính bọn hắn à? Không phải các ngươi nói không có quan hệ gì với Thần Hoàng sao?

“Các vị lão tổ, Mộ Phong xin vượt chức trách một lần, thủ hạ các ngươi tìm lần này, thật sự không ổn.” Vẻ mặt Mộ Phong khinh thường nhìn Thái Minh: “Phát hiện thần dược nên trực tiếp lấy đi chứ không phải ở đây nói những thứ vô nghĩa.”

Thái Minh: “…”

Lão tổ? Đám người này rốt cuộc là ai, là lão quái vật Thần Hoàng sao?

Tìm thấy thần dược thì trực tiếp lấy đi? Đây là thần dược của các ngươi, lúc đó không phải ta đã thông báo cho các ngươi thời gian gọi Thần Hoàng sao? Mục đích của ta cũng không phải là thần dược!

“Lão tổ, đây là thần dược mà bọn ta đã thu thập, thần dược gieo trồng ở đây đều là của chư vị lão tổ.” Mộ Phong chỉ vào một cây thần dược, hưng phấn nói.

“Được, quả nhiên không làm bọn ta thất vọng.” Long Hạo lại vỗ vỗ vai Mộ Phong, thật là một con chó ngoan, không uổng phí bọn ta cho các ngươi ăn Hỗn Độn đan.

“Lão tổ, trong khoảng thời gian này thuộc hạ vô cùng sợ hãi, sợ lão tổ sẽ vứt bỏ bọn ta.” Dư Hoành thở phào nhẹ nhõm, ôm chân Tiểu Hành Thiên không buông.

“Yên tâm, bọn ta không phải loại người như vậy.” Vẻ mặt Tiểu Hành Thiên rất bình tĩnh, bản thân sao có thể là loại người như vậy? Đúng, vì lợi ích của những thần dược này, nhất định là không phải.