← Quay lại trang sách

Chương 1353 Mấy ngàn năm sau

Khuôn mặt xinh đẹp của Long Hinh Nhi tràn đầy rối rắm, ta có nên nói cho các ngươi biết, đám người này chưa bao giờ nghĩ tới tìm các ngươi hoàn toàn là do Thái Minh chó ngáp phải ruồi, dẫn bọn hắn tới.

“Làm tốt lắm, lão tổ có thưởng.” Ngọc Long Thần Vương hào sảng nói, sau đó mỗi người một viên Hỗn Độn đan, khiến chín người cực kì vui vẻ.

Ba người Thái minh đứng bên cạnh nghệch mặt, chuyện gì thế này, đi vào căn cứ của đối phương? Đan dược kia là cái gì, đáng để đám Thần Vương hậu kì kích động như vậy ư?

“Đa tạ lão tổ, đa tạ lão tổ.” Chín người liên tục bái lạy, Mộ Phong nói: “Lão tổ, trong khoảng thời gian này tiểu nhân vẫn luôn khổ tu căn cơ, không biết có thể xin được một chút lời khuyên của tổ tiên hay không.”

“Được, Nhiếp Hàn sẽ tự mình chỉ điểm cho ngươi.” Long Hạo gật đầu, hắn biết rõ trong bụng bọn này có bao nhiêu đồ vật, không dựa vào đạo tràng, người chỉ điểm chỉ là đang đùa mà thôi, hắn không có bản lĩnh.

Mấy người họ ôn lại chuyện cũ một phen, đối với việc trồng thần dược, bọn họ cũng hiểu được một ít, một số thiếu sót và thần dịch khan hiếm đã được họ mang ra, vốn định để bản thân dùng, nhưng nghĩ đến căn cơ của bản thân căn bản không được, nếu làm ẩu, ai biết sẽ đem đến tai hoạ gì cho bản thân chứ.

Vì vậy, bọn họ dùng thần dịch gieo trồng thần dược, dưới danh nghĩa là thuộc hạ của Thần Hoàng, âm thầm ẩn nấp chờ đám lão tổ trở về dẫn bọn họ giết thiên cung, trở thành người dưới lão tổ, trên tỷ thần minh.

May có ông trời phù hộ, không để bọn họ chờ lâu, đám lão tổ đều đã về.

“Xin hỏi hai vị lão tổ này, bò từ đâu ra vậy?” Mộ Phong nhìn Hằng Nga cùng Hậu Thổ, hai vị lão tổ này chưa từng thấy qua.

“…”

Ba người Thái Minh ngẩn ra, bò từ đâu ra? Trong câu này có quá nhiều thông tin, mẹ nó ta nhất thời không hiểu được!

“Khụ.” Giang Thái Huyền ho nhẹ nói: “Các ngươi nói nhảm nhiều quá.”

“Lão tổ tha tội, lão tổ tha tội, thuộc hạ đáng chết.” Mộ Phong hoảng sợ cầu xin tha thứ.

“Được rồi, nói cho ta biết các ngươi biết gì về Thần Hoàng Vực.” Giang Thái Huyền xua tay nói.

“Thần Hoàng Vực được chia làm năm khu vực lớn, hiện tại bọn ta đang ở khu vực phía bắc, trong khu vực Bắc Hoàng, bọn ta là thuộc hạ của Ẩn Hoàng dưới Bắc Hoàng, đương nhiên, đó chỉ là mặt ngoài, trong lòng bọn ta chỉ có chư vị lão tổ.” Mộ Phong vội vàng nói.

“Ẩn Hoàng?” Giang Thái Huyền khẽ gật đầu, Ẩn Hoàng chính là Hắc Vụ Thần Hoàng kia, ừm, mùi vị cũng không tệ.

“Ở trong khu vực Bắc Hoàng, bọn ta đã tìm một số bản đồ, chư vị lão tổ xem đi, nơi ngày là một dược điền rất màu mỡ, thuộc về nhà Thái Vân Thần Hoàng, nơi này có một mạch khoáng, thuộc về…”

Thái Minh: “…”

Mẹ nó, các ngươi muốn làm gì? Định đào hết toàn bộ khu vực rộng lớn này sao?

“Ừm, Mộ Phong, bổn vương càng ngày càng xem trọng ngươi đấy.” Thánh Viên Vương khen ngợi.

“Đa tạ lão tổ.” Mộ Phong kính cẩn đáp, trên mặt nở nụ cười tươi rói, hắn đã đợi ngày này quá lâu rồi.

“Các ngươi nói xem, bọn họ rốt cuộc là ai?” Ba người bị ném qua một bên, hiện tại tính mạng cũng không nguy hiểm, Lục Thương thấp giọng nói.

“Bọn ta còn muốn hỏi ngươi, người bị ngươi gạt là ai vậy?” Thần Vương đỉnh phong tức giận, mẹ nó ngươi có thể mở mắt nhìn rõ ràng được không hả?

“Ta nghĩ bọn hắn là một đám điên.” Thái Minh thâm thuý nói, khoé miệng nhếch lên lạnh lùng: “Xem ra bọn hắn là vì tài nguyên mà đi đến các dược điền còn lại, hiện tại bọn hắn đã đắc tội hai Thần Hoàng rồi, còn như vậy nữa thì trừ phi thực sự là Thần Hoàng đỉnh phong, nếu không chẳng ai bảo vệ được bọn hắn!”

“Năm khu vực lớn đại diện cho năm thế lực của năm vị Thần Hoàng đỉnh phong, bọn họ kiềm kẹp lẫn nhau, duy trì sự cân bằng mong manh, cùng nhau truy đuổi kho báu trong truyền thuyết, bọn họ kiểm soát Thần Hoàng Vực, chiếm tài nguyên, nên có rất nhiều rất nhiều tiền.” Long Hinh Nhi nghiêm túc nói: “Chúng ta không thể chỉ nhìn chằm chằm vào kho báu, bởi vì bây giờ ta vẫn chưa chắc chắn lắm.”

“Chư vị lão tổ, thứ lỗi cho Mộ Phong hỏi một câu, các lão tổ khôi phục đến tu vi gì rồi?” Mộ Phong hỏi.

Tám người còn lại cũng chờ mong nhìn bọn họ, đây đều là lão quái vật có thể lấy một địch mười.

“Tu vi cao nhất là Thần Vương đỉnh phong.” Giang Thái Huyền chậm rãi nói.

Quả thật tu vi cao nhất ở đây là Hậu Thổ, nhưng nàng cũng chỉ là Thần Vương đỉnh phong mà thôi, còn cường giả tu vi trên Thần Hoàng, ở đây bọn họ thật sự không có.

“Thần Vương đỉnh phong? Vậy bọn ta còn phải chịu đựng một thời gian.” Mộ Phong thở dài, vẻ mặt có chút thất vọng, mặc dù Thần Vương đỉnh phong không kém, nhưng Thần Hoàng ở Thần Hoàng Vực này cũng không ít, Thần Vương đỉnh phong không thể ngang tàng được.

Đám người Dư Hoành cũng rất thất vọng, bọn họ còn tưởng rằng lần này gặp mặt, lão tổ sẽ dẫn bọn họ đi càn quét thiên hạ, trấn áp trời đất bốn phương, trở thành chúa tể tối cao.

“Không sao, mấy vị lão tổ đã khôi phục đến Thần Vương đỉnh phong rồi, mấy ngàn vạn năm sau nhất định sẽ khôi phục đến Thần Hoàng.” Mộ Phong lại hưng phấn, trong mắt tràn đầy chờ mong.

“…”

Đám Thần ngu ngốc các ngươi, có thể đừng động một tí là mấy ngàn vạn năm được không, từ khi ta sinh ra đến giờ, tính cho kỹ thì ta còn chưa đến tuổi trưởng thành đấy! Đám người Long Hạo khinh thường.

“Đúng vậy, sau mấy ngàn năm, lão tổ khôi phục rồi nhất định có thể chém giết tứ phương, lấy được kho báu.” Dư Hoành cũng nói.

Mấy ngàn năm sau? Khi đó không phải ông đây ế khách mà là Thần giới không còn ai luôn ấy, Giang Thái Huyền đảo mắt ra hiệu cho bọn họ yên lặng: “Ta muốn âm thầm thu thập thần dược, khôi phục bản thân, cho nên tạm thời không nên quá khoa trương.”

Không nên quá khoa trương? Mẹ nó ngươi treo cháu của Thần Hoàng là ta lên, còn nói không nên quá khoa trương?