← Quay lại trang sách

Chương 1355 Đã nói phải thận trọng mà

Thái Minh nghe mà không hiểu gì hết, cái gì mà công trình lớn, chủ thầu?

Dù không hiểu, nhưng cũng không ngăn được hắn nghĩ đến một chuyện, quá trình xây dựng kho báu trong truyền thuyết đó, nhóm người này có tham gia!

Nếu đám người này thật sự bước ra từ thời đại đó, hơn nữa còn tham gia xây dựng kho báu, vậy đám người này nhất định rất quan trọng, nếu mình báo cáo cho gia gia, thì đừng nói là một hai dược điền, cho dù mười dược điền đều hết thì ông cũng không trách tội, có khi còn thưởng cho mình!

“Nhóm lão tổ thần thông quảng đại, biết được sau khi xong chuyện mười hai vị Long Hoàng sẽ giết người diệt khẩu cho nên đã tương kế tựu kế, sau khi bị thập nhị Long Hoàng chôn, mãi đến không lâu sau mới xuất hiện.” Mộ Phong sùng bái: “Hiện tại, ngươi đã biết các lão tổ vĩ đại như thế nào rồi chứ?”

“Biết rồi.” Thái Minh liên tục gật đầu, giờ phút này hắn gần như run lên vì phấn khích, tin tức này quá quan trọng, hắn cảm thấy ông trời đang phù hộ cho mình, để mình gặp phải chuyện tốt như vậy.

“Thừa lúc bọn họ còn đang yếu, ta phải nghĩ cách đưa tin tức này cho Thái Vân Thần Hoàng gia gia ta.” Thái Minh nghĩ nghĩ, bây giờ bọn họ còn chưa khôi phục đến cấp Thần Hoàng, có thể dễ dàng gây khó dễ, một khi họ hồi phục, rất có thể sẽ tự mình đến mở kho báu.

“Chuyện này không thể nói ra bên ngoài được.” Nhìn hai người Lục Thương, trong lòng Thái Minh hạ quyết tâm, tuyệt đối không nói ra, việc này là cơ hội để hắn và Thái gia vùng lên.

Kiểm soát được những người này đồng nghĩa với việc bước được một bước dài trong hành trình tìm kiếm kho báu trong truyền thuyết!

Kít

Cửa phòng mở ra, nhóm Giang Thái Huyền bước ra ngoài, nhìn hai người đang tán gẫu, cả đám dường như đã quên mất việc trước đó Thái Minh diễn trò cướp thần dược.

“Mộ Phong, ngươi làm rất tốt, bổn vương ban thưởng cho người một bộ tuyệt học, tu luyện cho tốt vào.” Long Hinh Nhi vung tay lên, ném một bộ công pháp cho Mộ Phong.

“Tây Hoang Đao Hoàng Kinh? Công pháp truyền thuyết này đã thất truyền từ lâu rồi, vậy mà giờ có thể thấy được.” Thái Minh sửng sốt, cuối cùng hắn cũng tin những người này thật sự là bò ra từ nghĩa trang, hiện tại ai có thể lấy ra được Đao Hoàng Kinh chứ? Thần Hoàng đỉnh phong còn lấy không được.

“Được rồi, Mộ Phong, chúng ta nên thảo luận một chút tiếp theo sẽ ra tay với dược điền nào?” Long Hạo đánh thức Mộ Phong đang đắm chìm trong vui vẻ, nói: “Yên tâm, đợi bọn ta khôi phục thì một quyển Đao Hoàng Kinh là cái thá gì đâu chứ, hai quyển cũng không thành vấn đề.”

“Cảm ơn lão tổ, cảm ơn lão tổ.” Mộ Phong vội vàng cảm ơn.

“Các vị đại nhân, xin nghe tại hạ nói một câu.” Thái Minh vội vàng nói, công kích: “Thần Hoàng Vực rộng lớn, tài nguyên phong phú, đồng thời cũng nguy hiểm trùng trùng, tuy rằng thực lực của các vị đại nhân cao thâm, nhưng dù sao vẫn đang suy yếu, mà những dược điền đó đều có người trông coi, rất dễ gặp phải Thần Hoàng.”

“Ngươi có đề nghị gì?” Giang Thái Huyền nhướng mày.

“Thái gia!” Thái Minh trầm giọng nói: “Thái Minh ta tuy địa vị không cao lắm, nhưng cũng biết một số chuyện, còn cả nơi có tài nguyên nữa, có thể tạm thời giải tỏa nhu cầu cấp bách của các vị đại nhân.”

“Ngươi muốn đưa bọn ta đi gặp lão gia Thần Hoàng nhà ngươi?” Long Hạo lạnh lùng cười.

“Không đâu, Thái Minh ta nếu đi theo đại nhân, vậy cuối cùng vẫn theo đại nhân, ta đã vẽ xong bản đồ, đánh dấu chỗ có thủ vệ, chúng ta lấy đồ rồi đi là được.” Thái Minh lộ ra bộ dạng trung thành, tận tâm nói.

Song trong lòng lại nghĩ, chỉ cần các ngươi dám đi, chắc chắn sẽ bị trấn áp, đến lúc đó các ngươi sẽ nằm trong tay Thái gia ta, làm việc cho Thái gia ta, lấy được kho báu, Thái Minh ta cũng sẽ mượn chuyện này mà một bước lên trời.

Thấy bọn họ vẫn không yên lòng, Thái Minh cắn chặt răng nói: “Đại nhân, hiện tại ta ở trong tay các ngươi, nếu có chuyện gì thì có thể giết ta dễ dàng! Vì vậy, yên tâm cướp nhà ta đi!”

“Nếu Thái Minh đã nói như vậy mà chúng ta không đi cướp nhà hắn thì thật sự có lỗi với hắn.” Long Hạo thở dài, trầm giọng nói.

“Đúng vậy, không đi cướp thì thật sự hổ thẹn với Thái Minh.” Phượng Hoàng lão tổ gật đầu lia lịa, kỳ lạ thật, giờ còn có người yêu cầu đi đến nhà hắn cướp đồ.

Vẻ mặt hai người Lục Thương tràn đầy hưng phấn, một đám ngu xuẩn, còn dám đi qua đó? Đợi đến Thái gia, người của Thái gia cứu bọn họ thì bọn họ có thể thoát thân rồi, mà đám người này cũng đừng mơ rời đi được.

Vì một ít thần dược mà những người này dám đi đánh nhau với Thái gia? Hai người chấn động, đám người này thật sự là muốn chết.

Thị Thần Sư lại lên đường, vẫn quy luật cũ, hai người Lục Thương bị treo lên, Thái Minh chạy phía dưới.

Giữa Thái gia và dược điền còn cách một khoảng nữa, Thái Minh toàn lực chạy như điên, mất bốn canh giờ mới đến nơi, giờ này trời đã khuya.

“Chư vị lão tổ, đây là tổng bộ của Thái gia.” Thái Minh nhìn những toà nhà, ngôi nhà, sân vườn trước mặt, trong lòng vui mừng khôn siết, cuối cùng bản thân đã về đến nhà rồi.

“Hừm, tài nguyên, thần dược mới là thứ quan trọng nhất.” Long Hạo thấp giọng nhắc nhở.

“Ta hiểu rồi.” Thái Minh kiềm chế lại kích động, hít một hơi, thấp giọng nói: “Qua một lát sẽ thay người túc trực, lúc đó sẽ có một khoảng thời gian trống, chúng ta…”

Thái Minh còn chưa kịp nói xong, hư không đã vặn vẹo, một đám người nghênh ngang đi đến kho tài nguyên.

Thái Minh: “…”

Đã nói là phải thận trọng mà?

“Ở đây có ba vị Thái Thượng Chân Thần, một vị cường giả Thần Vương sơ kì bảo vệ, đây là nơi cất giữ tài nguyên của Thái gia ta.”

Chẳng mấy chốc, đoàn người đã tới trung tâm tòa nhà, đây là một nhà kho đóng kín, xung quanh có trận pháp, chỉ có một cửa nhỏ để vào, ngoài cửa có ba vị Thái Thượng đang khoanh chân ngồi, bên trong có một Thần Vương đang nhắm mắt dưỡng thần, bảo vệ tài nguyên của Thái gia.

Không cần Giang Thái Huyền phân phó, Long Hinh Nhi đã ra tay lặng lẽ không một tiếng động, ba vị Thái Thượng Chân Thần nháy mắt hôn mê.

Vân Tiêu vừa nhấc tay, trận pháp khẽ run lên rồi lập tức hiện ra một lỗ hổng, đoàn người lần lượt tiến vào.

Thái Minh: “…”

Sao không ai nói cho ta biết các ngươi còn biết cả trận pháp? Trận pháp nhà ta là Thần Hoàng sơ kì, các ngươi có thể lẳng lặng vào đó mà không gây ra động tĩnh nào?