Chương 1356 Thả con săn sát bắt con cá rô
“Cái…”
Thần Vương sơ kì một câu cũng chưa nói hết, trước mắt đã tối sầm, rồi ngã xuống đất.
“Ít tài nguyên như vậy à?” Mọi người kinh ngạc, thần dược ở trước mặt chất thành một núi nhỏ, còn có các loại khoáng thạch, thoạt nhìn thì không ít, nhưng Thái gia là gia tộc ở Thần Hoàng vực có Thần Hoàng toạ trấn, đã sinh hoạt ở đây rất nhiều năm.
“Bọn ta được Thần Hoàng đỉnh phong phù hộ, nên phải thờ cúng các vị ấy, hơn nữa gia tộc bọn ta cũng phải tiêu chứ.” Khoé miệng Thái Minh giật giật, ta hận, tại sao ta không tra cho rõ ràng trước rồi mới cân nhắc xem có nên đưa đám người này đến đây hay không chứ.
Cho dù ban đầu các ngươi rất mạnh, nhưng bây giờ đã suy yếu rồi, trận pháp này của Thái gia ta sao có thể bị các ngươi âm thầm phá vỡ được?
“Thu thập toàn bộ, ra ngoài rồi chia sau.” Long Hạo nói, đám người vội vàng động thủ.
Tiểu Hành Thiên ấn gì đó trên sàn nhà, rồi lại đập đập, muốn tìm xem có cơ quan gì không, kết quả làm nó phải thất vọng rồi.
Chín người Mộ Phong đã động thủ từ sớm, bọn họ rất nhanh, cũng hiểu được làm thuộc hạ cần làm cái gì, chứ không phải ngu ngốc giống như bọn Thái Minh.
“Thái Minh thiếu gia, hiện tại làm sao đây? Ngươi làm ra động tĩnh gì đó đi.” Lục Thương gấp gáp, đã đến nhà của ngươi rồi, ngươi chỉ cần phát ra động tĩnh gì đó là có thể kinh động người của Thái gia, đến lúc đó chúng ta mới được cứu.
Thái Minh: “…”
Tạo ra động tĩnh? Động tĩnh như này còn chưa đủ lớn sao? Kho báu của Thái gia ta đều bị cướp sạch rồi, còn muốn lớn thế nào nữa?
“Thái Vân Thần Hoàng thì sao?” Thần Vương đỉnh phong đột nhiên hỏi: “Thiếu gia, ngươi đừng nói với ta là ngươi không biết Thái Vân Thần Hoàng ở đâu đấy nhé?”
“Theo lý thì ông ấy nên toạ trấn gia tộc…” Khoé miệng Thái Minh giật giật, chửi thầm một câu, sẽ không ra ngoài tìm ta rồi đấy chứ?
Cũng có thể lắm, hắn có Thần Vương đỉnh phong bảo vệ vậy mà còn bị người khác trói lại, khi những người đó truyền tin ra ngoài rằng không tìm được hắn, rất có thể Thái Vân Thần Hoàng sẽ tự mình ra tay, dù nói như thế nào thì hắn cũng là tôn nhi của Thái Vân Thần Hoàng, hơn nữa ấn tượng của hắn trong lòng Thái Vân Thần Hoàng cũng không tệ.
Thái Vân Thần Hoàng chạy ra đi tìm ta, ta lại dẫn người về nhà cướp tài nguyên?
“Thiếu gia…” Lục Thương mở miệng nói: “Hay là ngươi âm thầm để lại chút tin tức?”
Thái Minh nhìn vách tường của bảo khố, vô cùng đau lòng cho Lục Thương, ngay cả Thần Vương đỉnh phong còn không phá hủy được bảo khố này, mẹ nó ta lấy cái gì để lưu lại tin tức đây? Máu của mình sao?
Cái này cũng có thể thử, Thái Minh nhỏ thần huyết viết một hàng chữ, một đường hào quang lờ mờ sáng lên, khiến hắn sững người lại
Trận pháp của bảo khố sao có thể rửa sạch vết máu của ta, trước kia hình như không có chức năng này.
Không viết trong bảo khố được, vậy chắc có thể viết lên người Thần Vương nhỉ? Thái Minh nhìn về phía vị Thần Vương đang hôn mê kia, cũng may, đám người Giang Thái Huyền không chú ý đến hắn, mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Sau khi tìm kiếm một lượt, mấy thứ đáng giá gì đó đều bị đám người đó lấy sạch từ lâu rồi, nên hắn chỉ có thể lưu lại chút chữ.
“Đi thôi.” Sau khi vét hết bảo khố, cả đám nghênh ngang rời đi, hoàn toàn không có chút cảm giác nguy cơ gì, giống như hoa viên nhà mình.
“Lão tổ, bọn họ sẽ không có chuyện gì chứ?” Thái Minh nghĩ đến bốn vị thần minh đang hôn mê, đặc biệt là vị Thần Vương kia, lo lắng hỏi.
“Không sao, một canh giờ sau tỉnh lại thì chúng ta cũng đi xa rồi.” Giang Thái Huyền xua tay.
“Chư vị lão tổ, ta vừa mới nhớ tới còn có một ít bảo khố nhỏ, cũng không nên bỏ qua.” Thái Minh vừa nghe còn một canh giờ nữa, vội vàng nói: “Thừa dịp bọn họ còn đang đắm chìm trong tu luyện, cùng nhau cầm đi.”
“Có tiền đồ.” Tiểu Hành Thiên khen: “Ngươi dẫn đường đi.”
“Được, đây là nơi ở của nhị thúc ta, hắn tự quản lí dược điền, âm thầm ăn bớt…”
“Đây là…”
Sau khi lùng sục khắp các nhà, Thái Minh xứng đáng là người của Thái gia, tuy rằng không phải lần nào đều có thu hoạch nhưng ít nhất cũng không bị lạc.
Nhìn bọn họ vơ vét tài nguyên, Thái Minh trong lòng cười lạnh, một canh giờ sắp trôi qua, Thái Vân Thần Hoàng nhất định sẽ nhận được tin, với tốc độ của Thần Hoàng, không bao lâu nữa sẽ tới nơi!
“Đi.” Giang Thái Huyền đột nhiên nói, đoàn người nhanh chóng rời đi, tốc độ cực nhanh.
“Chư vị đại nhân.” Thái Minh vội vàng mở miệng, muốn kéo dài thời gian, lại bị Long Hạo cắt ngang: “Lần này thu hoạch không ít, bọn ta phải nhanh bế quan khôi phục ít nguyên khí.”
Thái Minh: “…”
Có phải các ngươi gấp gáp quá rồi không? Lúc này nói đi là đi ư? Không nghĩ tới cảm giác của ta à?
Đoàn người lại quay về nhà tranh, đám Giang Thái Huyền tuyên bố bế quan để khôi phục, Long Hạo ném ra một khối đá truyền tin cho Mộ Phong, để hắn cầm trả lại cho Thái Minh: “Thái Minh huynh, lần này huynh làm rất tốt, lão tổ muốn ngươi trở thành một nhà, nên đưa đá truyền tin trả lại ngươi.”
“Đá truyền tin!” Thái Minh vui mừng khôn xiết, lần này có thể lập tức gọi cho ông nội Thần Hoàng rồi.
“Thái Minh? Ngươi điên rồi, ngươi đưa người đến cướp sạch bảo khố? Còn cả tài nguyên của gia tộc chúng ta?” Vừa rót thần lực vào, mấy tiếng gầm rú đồng thời vang lên, thiếu chút nữa làm điếc cả tai Thái Minh.
Thái Minh liếc nhìn Mộ Phong ở một bên, Mộ Phong thức thời đi sang bên cạnh, làm động tác mời.
Thái Minh vội vàng rời đi một mình, nhìn đá truyền tin, hít một hơi thật sâu nói: “Đại thúc, nhị thúc, tiểu cô… Các ngươi bình tĩnh đã, ta phải liên lạc với gia gia, ta có một bí mật lớn muốn nói!”
“Hiện tại bọn ta không quan tâm đến bí mật lớn gì cả, bọn ta chỉ muốn biết ngươi đang ở đâu, những tên trộm đó đang ở đâu!” Bên kia của đá truyền tin truyền đến những tiếng ồn ào tạp nham.
“Bổn hoàng ở đây, mặc kệ bí mật gì đó, trước hết ngươi nên giải thích rõ ràng cho bổn hoàng cùng cả gia tộc biết chuyện!” Giọng nói già nua cất lên.
“Gia gia, vốn ban đầu ý của ta là muốn bọn chúng tự chui đầu vào lưới, thả con săn sắc bắt con cá rô…”
“Sau đó, tài nguyên của chúng ta đều bị lấy hết?”
Thái Vân Thần Hoàng suýt nữa thì bật cười, đồ ngu chết tiệt này, lão phu không ở nhà, ngươi mang đột đám Thần Vương đỉnh phong đến đây, ngươi làm vậy là muốn dụ bọn chúng vào lưới, hay là đi đốt nhà chúng ta?