Chương 1358 Thánh Long Huyết Thạch
Sau giao ước ba chưởng, cả người Thánh Viên Vương hoàn toàn nằm trong trạng thái choáng váng, một chưởng hạ xuống, Thánh Viên Vương phun một mồm thần huyết, cả người như sắp nổ tung, nhưng trong chốc lát đã trở lại bình thường, sức mạnh trong cơ thể cũng mạnh hơn.
Thái Vân Thần Hoàng đánh ra một chưởng, thấy hắn nôn ra máu thì cũng không ngạc nhiên, nhưng Thánh Viên Vương lại lập tức khôi phục như ban đầu khiến ông ta rất kinh ngạc, lần này uy lực của chưởng tiếp theo sẽ tăng lên vài phần.
Lại một chưởng lao tới, Thánh Viên Vương cũng đánh ra một chưởng, đôi bên đều hạn chế thần lực trong phạm vi nhỏ, cố gắng không thu hút sự chú ý của người ngoài.
Sau một chưởng này, Thánh Viên Vương lại hộc máu, một luồng khí lạnh lưu chuyển nhanh chóng chữa lành vết thương của ông ta, vết thương bên ngoài lành ngay lập tức.
Ánh mắt Thái Vân Thần Hoàng ngưng trọng, ông ta nhìn ra được có người âm thầm ra tay, là ai trong đám lão quái vật này? Nhưng mà mặc kệ là ai, nếu đã không dám đích thân ra mặt, thì chính là không muốn chống chọi gay gắt với ông ta, cũng tức là người nọ cố kỵ ông ta! Không dám động thủ với ông ta!
“Thái Vân Thần Hoàng, đã hai chưởng rồi.” Long Hạo nói nhỏ.
“Chưởng thứ ba, tạm thời giữ lại.” Thái Vân Thần Hoàng nhìn Thánh Viên, cổ hàn khí kia đã yếu rồi, chưởng thứ ba này Thánh Viên Vương chắc chắn sẽ chết, nghĩ một chút, ông ta ngự không xuống, nhìn về phía mọi người: “Không biết ai trong các ngươi có thể giải quyết được?”
“Ai cũng có thể làm được.” Cả đám đồng thanh nói.
“Nếu đã như thế, thì bổn hoàng cũng nói thẳng, Minh Nhi, dẫn bọn hắn rời đi.” Thái Vân Thần Hoàng vung tay lên, thần lực mãnh liệt cuốn ba người Thái Minh đi.
Đám Long Hạo không nói gì, thấy hành động của ông ta, nhân tiện cũng bảo bọn người Mộ Phong lui xuống.
“Các ngươi thực sự là người từ thời kỳ đó sao?” Thái Vân Thần Hoàng nghiêm mặt nói: “Ta nghĩ, các ngươi biết chuyện Thái Minh truyền tin.”
Sao có thể thành công giở trò trước mặt một đám lão quái vật được chứ, đối phương đồng ý đưa đá truyền tin lại cho Thái Minh, rõ ràng chính là muốn ông tađến đây.
“Hà tất phải chứng minh?” Long Hạo tự đắc nói.
Thái Vân Thần Hoàng không nói gì, ông ta liếc nhìn mọi người một cái, thật sự nhìn không ra, Thần Vương đỉnh phong cũng không ít, nhưng nhìn thế nào cũng không cảm thấy những Thần Vương đỉnh phong này giống loại lão quái vật đó, đám người Giang Thái Huyền lại còn quá trẻ, không có một chút cảm giác đã trả qua đoạn thời gian dài như thế.
Cuối cùng, ánh mắt của hắn dừng lại trên người Long Hinh Nhi, vị này trông rất kỳ lạ, ông ta bỗng nhướn mày, một viên đá kỳ dị xuất hiện, màu đỏ nhạt sáng bóng hiện ra, ánh mắt Long Hinh Nhi lạnh lùng, nhìn về phía Thái Vân Thần Hoàng: “Thánh Long Huyết Thạch?”
“Đúng vậy, ngươi thật sự có quan hệ với nơi đó, đến từ thời đại xa xôi kia, còn là Long tộc.” Thái Vân Thần Hoàng kích động đến mức run lên, nàng chính là hoá thạch sống.
Thánh Long Huyết Thạch này là ông ta lấy được từ bảo khố Long Đế, có thể cảm ứng được huyết mạch Long tộc, hiện tại thứ này đã trở thành truyền thuyết rồi, nhưng Long Hinh Nhi lại có thể nói ra được, vậy thì tám phần là lão quái vật rồi.
Hơn nữa, Thánh Long Huyết Thạch này chỉ có cảm giác với huyết mạch Long tộc cấp Thần Hoàng, thậm chí cấp Thần Đế, cả Thần giới sớm đã không còn ai sở hữu huyết mạch Long tộc có tiềm lực này, chỉ còn có mỗi Long tộc.
Ông ta vốn muốn lấy nó ra để đám người này nhận, nhưng không ngờ tới còn có một Long tộc từ thời kì kia, điều này khiến ông ta càng thêm kích động.
Ngọc Long Thần Vương bĩu môi, thật ra hắn cũng có chút cảm ứng, tiếc là không biết Long Huyết Thạch, hơn nữa cảm ứng cũng rất yếu.
“Chư vị có tâm khiến cho bổn hoàng đến nơi này, hẳn là không phải để nói chuyện phiếm đấy chứ?” Thái Vân Thần Hoàng bình tĩnh lại, nhẹ nhàng cười nói.
“Bọn ta cũng có thể tìm được những Thần Hoàng khác.” Long Hạo lên tiếng: “Nếu không phải tôn nhi nhà ngươi nói Thái gia ngươi có rất nhiều thần dược thì bọn ta thật sự không muốn gặp ngươi.”
“Bổn hoàng hiểu, các ngươi đều đang trong thời gian suy yếu, cần thần dược để khôi phục tu vi.” Thái Vân Thần Hoàng lên tiếng, dừng một chút lại nói: “Cho nên các ngươi muốn bổn hoàng giúp các ngươi thu thập thần dược?”
“Thông minh.” Long Hạo nói: “Về phần kho báu Long Đế, ta nghĩ ngươi hiểu rất rõ độ khó nhằn của nó, ta cũng không giấu diếm ngươi, nếu không có chỉ điểm của bọn ta, các ngươi có qua bao nhiêu năm nữa cũng không mở được kho báu Long Đế đâu.”
Thái Vân Thần Hoàng không phản bác, nhiều năm như vậy rồi quả thật vẫn mở không ra.
“Ngươi sẵn lòng hợp tác với ta mở kho báu Long Đế?” Thái Vân Thần Hoàng kinh hỉ nói.
“Đúng vậy, bọn ta đã suy nghĩ rất lâu, nếu tiếp tục âm thầm khôi phục thì phải mất rất nhiều thời gian, không bằng tim một vị Thần Hoàng hợp tác, cùng nhau phát tài.” Long Hạo nói.
“Các ngươi đã tham gia xây dựng kho báu Long Đế, vậy có biết bên trong có bảo vật gì không?” Đột nhiên Thái Vân Thần Hoàng hỏi.
“Thứ lỗi, khó mà trả lời được.” Long Hạo lắc đầu: “Đến lúc đó ngươi sẽ biết bên trong có cái gì.”
“Ta hiện tại không vào được, các ngươi nói cho ta biết cũng chẳng ảnh hưởng gì, hay là các ngươi cũng không biết?” Thái Vân Thần Hoàng lạnh lùng cười nói.
“Trong kho báu Long Đế có giấu Long Đế Kinh, có thể giúp ngươi bước vào tìm hiểu các câu đố về Thần Đế, đây là thứ ngươi muốn nghe?” Long Hinh Nhi cười lạnh nói: “Nếu ngươi muốn hỏi chuyện này, thì bổn vương nói rõ cho ngươi biết, có tất cả, thậm chí có thứ mà ngươi không dám nghĩ đến!”
“Đều có? Thậm chí còn có thứ không dám nghĩ đến?”
Hai mắt Thái Vân Thần Hoàng nóng lên, kỳ thật câu vừa rồi chỉ là thuận miệng nên hỏi thôi, hiện tại Thần Hoàng ai mà không đoán được trong đó có cái gì để đột phá trở thành Thần Đế chứ? Cho dù không có cũng có bảo vật khiến người ta điên cuồng.
Nhiều năm như vậy, chỉ khai phá một vài góc nhỏ mà khiến thực lực của không ít Thần Hoàng tăng lên rồi, nếu mở ra toàn bộ, nhất định có thể khiến Thần giới phát điên.