Chương 1359 Ngươi giàu thật!
“Thái Vân Thần Hoàng, bọn ta có thể giúp ngươi tiến vào kho báu Long Đế, thậm chí có thể giúp ngươi giải quyết một số cấm chế bên trong.” Long Hinh Nhi thản nhiên nói: “Nhưng ngươi có thể thu thập bao nhiêu tài nguyên để bọn ta khôi phục nguyên khí?”
“Đừng lo lắng, vấn đề tài nguyên cứ giao cho bổn hoàng.” Thái Vân Thần Hoàng bình tĩnh lại, hào sảng nói: “Chỉ là một ít tài nguyên mà thôi, bổn hoàng nhất định lấy cho các ngươi.”
“Thái Vân Thần Hoàng, có một số chuyện phải nói cho ngươi biết, lúc trước bọn ta thi công, không có vật phậm gì đặc biệt cả, nên không thể phá vỡ nó.” Long Hạo nói nhỏ.
Vẻ mặt Thái Vân Thần Hoàng trở nên ngưng trọng, ông ta vốn muốn lừa bọn họ, trước tiên lấy đi một phần bảo vật, còn tài nguyên thì tùy tiện gửi một ít là được, giờ có vẻ như nếu không cố gắng thu thập tài nguyên thì bọn họ cũng sẽ không mở.
Một nhóm lão quái vật, quả nhiên không dễ lừa.
Thái Vân Thần Hoàng cười nói: “Cần gì cứ lên tiếng, chẳng bao lâu nữa vừa vặn có một cơ hội tốt, chư vị có thể thử một lần.”
“Chư vị, ở ngoài vùng núi hoang dã này, chi bằng đến Thái gia ta ngồi nói chuyện?” Thái Vân Thần Hoàng mời.
“Cũng được.” Mọi người gật đầu đi theo.
Giang Thái Huyền cùng Thần Ma của đạo tràng đi cuối cùng, không để ai chú ý.
Một đám đệ tử của Thái gia đã đợi từ lâu, lúc này nhìn thấy Thái Vân Thần Hoàng mang người trở về, từng người từng người ngự không, lạnh lùng nhìn Thái Minh: “Thái Minh, đợi lát nữa sẽ tính sổ với ngươi, những tên này là trộm sao? Đợi róc xương…”
“Câm miệng!” Thái Vân Thần Hoàng hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng, nhìn lướt qua tất cả: “Những người này đều là khách quý của Thái gia ta, nhìn thấy bọn họ cũng giống như nhìn thấy bổn hoàng!”
Những người này là chìa khóa bí mật của kho báu, ông ta còn phải trông cậy vào họ để mở kho báu Long Đế, một bước lên trời.
“Khách quý? Nhìn thấy họ giống như nhìn thấy Thần Hoàng lão tổ?”
Toàn bộ Thái gia hoang mang, có phải Thái Vân Thần Hoàng ngốc rồi không? Người ta bắt cháu của ngươi, cướp bảo khố, ngay cả bọn ta cũng không buông tha, mà ngươi giờ lại nói với bọn ta rằng chúng là khách quý?
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời không biết làm sao, nên tiến lên hành lễ, hay là lui xuống rời đi?
“Gia chủ Thái gia Thái Hồng, chốc nữa đến gặp ta, Thái Minh, ngươi đưa những vị khách quý này đi nghỉ ngơi trước.” Thái Vân Thần Hoàng hạ lệnh.
Sắc mặt Thái Minh khẽ biến, không phải nên để ta đi nghỉ ngơi, xoa dịu trái tim đang sợ hãi của ta sao? Tại sao còn bảo ta ở cùng một chỗ với đám người này?
Thái Minh không dám trái lời Thần Hoàng, chỉ có thể đưa đám người Long Hạo vào nhà nghỉ ngơi.
“Thái gia cũng không tệ, thế sự quả thật vô thường mà, ai có thể nghĩ đến tối hôm qua còn ở đây cướp tài nguyên của bọn họ, hôm nay lại trở thành khách quý.” Mộ Phong thổn thức cảm thán.
Khóe miệng Thái Minh giật giật, trong lòng lạnh lùng nghĩ, đợi bọn ta lợi dụng các ngươi xong sẽ xử lý các ngươi sau.
“Mộ Phong.” Long Hạo đột nhiên gọi.
“Lão tổ, Mộ Phong đây.” Mộ Phong nhanh chóng cung kính nói.
“Thấy thứ ở góc đó không? Chúng ta cần phải có đôi mắt tinh tường mới có thể phát hiện được.” Long Hạo nghiêm nghị nói.
“Vâng, lão tổ.” Mộ Phong vội vàng chạy tới, đào ra một cây thảo dược cấp Thần Nhân.
Thái Minh: “…”
Dù biết các ngươi còn đang yếu, nhưng không đến mức như thế chứ, cái đó có khác gì cỏ dại đâu?
“Chư vị đại nhân, mọi người sẽ sống trong gian trạch viện này, nếu cần gì thì cứ phân phó một tiếng là được.” Thái Minh nói.
“Được rồi, ngươi có thể cút được rồi.” Long Hạo xua tay nói.
“Tiếp theo phải làm gì?” Sau khi Thái Minh rời đi, Thánh Viên Vương hỏi.
“Kế tiếp, nghĩ cách cướp chút đồ ở Thái gia, hết rồi thì cạo một lớp da thôi, sau đó chừng nào Thái Vân Thần Hoàng lo lắng thì ông ta sẽ chủ động đi thu thập thần dược, rồi nghĩ cách đưa nhóm chúng ta đến kho báu Long Đế.” Long Hạo nói.
“Điều quan trọng nhất là thần dược, tài nguyên.” Tiểu Hành Thiên nói: “Tốt nhất là lấy hết của bọn họ, ví tiền đủ nặng thì mới có sức mạnh.”
“Đúng vậy, sức mạnh cũng rất cần thiết, hiện tại ta không chắc có mở được không.” Long Hinh Nhi cũng nói.
“Ừ, kế tiếp Thái Vân Thần Hoàng nhất định sẽ đến đây, chúng ta chờ xem.” Ngọc Long Thần Vương gật đầu, không nói nhiều nữa.
Quả nhiên, không bao lâu, Thái Vân Thần Hoàng đến, trên mặt mang theo nụ cười: “Đã để chư vị đợi lâu.”
“Không sao, lúc trước ngươi nói vừa vặn có một cơ hội, không biết là cơ hội gì?” Long Hạo hỏi.
“Cơ hội này là cơ hội để tiến tới bên ngoài của kho báu.” Thái Vân Thần Hoàng nói: “Bên ngoài kho báu rất ít cơ duyên, tương đối an toàn, nó cũng cho phép các ngươi hiểu được hoàn cảnh của kho báu hiện giờ.”
Trải qua vô vàn năm tháng, hoàn cảnh chắc chắn đã thay đổi, Thái Vân Thần Hoàng cũng không nghĩ tới việc để bọn họ trực tiếp tiến vào trong một lần, hơn nữa ông ta cũng không có năng lực này.
“Không phải trực tiếp đi đến chỗ kho báu sao?” Long Hinh Nhi nhíu mày.
“Đương nhiên là không, việc thăm dò kho báu cần thời cơ, Thần Hoàng luôn ngồi quan sát sự chuyển động không gian của kho báu, nếu động thủ thì hắn sẽ biết, nếu không động thủ thì chỉ có thể nhẫn nại.” Thái Vân Thần Hoàng nói: “Các ngươi có thể đến khu vực vòng ngoài trước, bên ngoài cũng có chút tài nguyên.”
“Vậy cũng được, bên ngoài thì bên ngoài.” Long Hạo nói: “Có thần dược không, bọn ta cần nhiều thần dược.”
“Có, ta đã đặc biệt tìm cho các ngươi mỗi người một gốc cấp Thiên Thần.” Thái Vân Thần Hoàng hào sảng nói.
Cả đám: “…”
“Đừng ghét bỏ…”
“Không phải, ta chỉ muốn nói, ngươi thật giàu có!” Long Hạo cảm thán nói.
Bọn ta đã cướp Thái gia thành như vậy rồi, ngươi còn có thể lấy ra nhiều thần dược như vậy? Bọn ta đến đây quả nhiên là đúng đắn.