← Quay lại trang sách

Chương 1363 Sống hay chết cũng được

Thời gian một canh giờ trôi qua rất nhanh, Thái Vân Thần Hoàng truyền tin bảo họ qua.

“Hi vọng các ngươi thật sự có thể đánh thắng được họ.” Thái Vân Thần Hoàng trầm giọng nói: “Nếu các ngươi hiển lộ thực lực hùng mạnh, cơ hội tiến vào kho báu Long Đế càng lớn.”

“Nói như vậy, không phải Thần Vương đỉnh phong nào cũng vào được đúng không?” Long Hạo nghi hoặc.

“Đương nhiên, Thần Vương đỉnh phong thì đã sao, đâu phải Thần Hoàng Vực này không có đâu, không có thực lực mạnh mẽ, vào đó không chỉ không lấy được đồ mà còn chỉ có con đường chết, lãng phí cơ hội một cách vô ích.” Thái Vân Thần Hoàng nói.

Đoàn người rời khỏi Thái gia, Thái Vân Thần Hoàng giảng giải: “Ngũ vực cùng tranh giành kho báu Long Đế, ai cũng muốn có được, mỗi lần bước vào đều phải trả một cái giá không nhỏ, nếu vào mà không có thu hoạch thì chỉ lãng phí thời gian, cuối cùng còn bị tứ vực còn lại vượt qua.”

Nhóm Giang Thái Huyền gật đầu, ngũ đại Thần Hoàng Vực này gồm năm phương thế lực, không ai nhường ai, mà đồng thời cũng đều không cách nào lấy được kho báu Long Đế như nhau, chỉ đành cùng nhau nghĩ cách, xem thử ai có thể gặm được khúc xương này, ai sẽ có cơ duyên bước được bước kia.

“Các ngươi cũng từng tham dự xây dựng kho báu Long Đế, hẳn cũng biết tuy nơi đó không phải có đi không về thật, nhưng cũng hung hiểm vô cùng, ít nhất cũng không có mấy người còn sống trở ra.” Thái Vân Thần Hoàng thổn thức nói: “Không biết bao nhiêu Thần Vương đỉnh phong may mắn vào được lần một lần hai mà không chết, đến lần thứ ba cũng phải bỏ mạng bên trong.”

“Chuyện đó đương nhiên, bọn ta rất có tự tin đối với sự bố trí của mình.” Giang Thái Huyền cao ngạo nói.

Thần sắc Thái Vân Thần Hoàng khá phức tạp, ngươi còn có mặt mũi mà nói à? Nếu không vì việc tốt do các ngươi làm, bọn ta đã lấy được đồ vật từ lâu rồi, nhưng mà cũng tốt, hiện giờ đã thành đồng minh hợp tác, đợi các ngươi mở kho báu Long Đế, đưa ta vào trong!

Con đường hung hiểm đó chỉ có người dưới cấp Thần Hoàng có thể vào, dựa vào sự mày mò bấy nhiêu năm, ông ta biết chỉ có đả thông nơi đó hoàn toàn thì hạn chế đó mới biến mất, lúc ấy Thần Hoàng bọn họ mới có thể vào trong, đó cũng là lí do ông ta không sợ nhóm người Giang Thái Huyền chiếm đoạt nơi đó rồi làm tổ bên trong.

Chỉ cần nơi đó vừa được đả thông, ông ta sẽ có thể tiến vào đầu tiên, dùng uy áp của Thần Hoàng càn quét toàn thể, độc chiếm mọi thứ.

Trong khi đàm luận, đoàn người đã dừng chân tại một nơi trên ngọn núi cao, trên đỉnh núi đã có hai đội nhân mã chờ sẵn từ lâu, người dẫn đầu là một lão giả và một mỹ phụ trung niên, đều cấp Thần Hoàng, hơn nữa còn là trung kỳ.

“Thái Vân Thần Hoàng, sao nào, tìm được cao thủ rồi nên muốn tranh quyền vào kho báu Long Đế à?” Lão giả cười lạnh nói.

“Cù Sơn lão quỷ, Liễu Tú Vân, việc khai thác kho báu, đương nhiên ai có năng lực thì được trước thôi, ta đây không phải tranh đoạt, mà là vì Bắc Hoàng.” Thái Vân Thần Hoàng nhàn nhạt nói.

Vì Bắc Hoàng?

Hai người kia cười khẩy một tiếng, không nói gì, ai mà không biết sau khi khai thác kho báu xong, người đầu tiên đích thân xử lý chúng chính là các Thần Hoàng đã dẫn đội tới đây? Về phần Bắc Hoàng, trừ khi có bảo vật cấp Thần Đế, hoặc thứ gì đó đáng để y động lòng, thì chẳng phải cuối cùng mọi thứ còn lại đều sẽ thưởng cho họ sao?

Năm vị Thần Hoàng đỉnh phong kia vốn dĩ đã võ trang tất tần tật những gì cấp Thần Hoàng cần rồi, mấy thứ như thần khí, bảo giáp cấp Thần Hoàng gì gì đó thì không thiếu, thứ còn thiếu chính là bước cuối cùng, vậy cho nên việc khai thác này, phải xem Thần Vương của ai thành công mang ra.

“Nhị vị, bắt đầu đi chứ?” Thái Vân Thần Hoàng cười nói: “Ta đã mời sứ Bắc Hoàng dùng thần niệm giám sát.”

Sứ Bắc Hoàng chính là người đại diện Thần Vương đỉnh phong, thực lực kém nhất cũng Thần Hoàng trung kỳ, có người còn đạt đến hậu kỳ, họ quản lý khu vực Bắc Hoàng cho Bắc Hoàng, tứ vực còn lại cũng có sứ giả giống như thế.

Có sứ Bắc Hoàng giám sát quá trình tỉ thí, chỉ cần đám Thần Vương đỉnh phong này thắng liên tiếp, thì đến lúc đó khi tiến vào kho báu Long Đế, hoàn toàn không cần ông ta phí tâm, mà bọn họ sẽ chủ động mời ông ta vào.

Cù Sơn Thần Hoàng hừ lạnh một tiếng, sau lưng xuất hiện mười người: “Ta thu thập bồi dưỡng không biết bao nhiêu năm, năm vị đỉnh phong, năm vị hậu kỳ, hiện tại để hậu kỳ đến học hỏi một chút.”

“Bên phía ta cũng có năm vị đỉnh phong, năm vị hậu kỳ.” Thần Hoàng Liễu Tú Vân mở miệng nói.

Tuy Thần Vương đỉnh phong không ít, nhưng cũng không phải cứ huơ tay là vơ được một nắm, lại thêm những người đã chết mất trong kho báu Long Đế, trong một khoảng thời gian ngắn mà những vị Thần Hoàng này có thể tập họp được năm vị Thần Vương đỉnh phong thì thật rất khá đấy.

“Vừa đúng mười vị, đủ đánh rồi.” Long Hạo gật gật đầu.

“Mỗi lần bọn ta đánh người đều có thể đánh được mười tên.” Mộ Phong phụ họa.

Thần sắc ba vị Thần Hoàng cứng đờ, hai vị Thần Hoàng Cù Sơn và Liễu Tú Vân xanh mét cả mặt, ngươi nói vậy có ý gì, bọn ta cộng lại vừa đủ đánh à?

“Thái Vân Thần Hoàng, chuột nhắt Chân Thần cũng có thể đến đây, chắc không phải tôn tử mới của ngươi chứ?” Cù Sơn lạnh lùng nói.

Nét mặt Thái Vân Thần Hoàng lạnh nhạt: “Động thủ thì biết, sau khi bọn ta thắng thì các ngươi phải từ bỏ quyền bước vào kho báu Bắc Vực, để bọn ta đi vào.”

“Hừ, thắng được rồi hãy nói.” Cù Sơn cười u ám lạnh lùng: “Tùy ý, sống hay chết cũng được.”

“Vâng, Thần Hoàng đại nhân.” Năm vị Thần Vương đỉnh phong đồng thời ứng tiếng hô, ánh mắt nhìn sang hướng bọn Long Hạo tràn đầy sát khí.