Chương 1362 Tỷ thí lôi đài
“Thái Vân Thần Hoàng, mong ngươi có thể hiểu rõ, bọn ta lấy thần dược của Thái gia đều vì tương lai của Thái Vân Thần Hoàng, nếu như bọn ta có thể khôi phục, đệ tử Thái gia nhà các ngươi ăn ít lại hai ba cây thần dược thì đã sao đâu? Dẫu sao tương lai ngươi cũng sẽ thành đấng chí cao, không thể để họ cản bước tiến của ngươi được.” Long Hạo lại nói.
“Ngươi sắp sửa thành đấng chí cao rồi, ngươi sợ cái gì? Mạnh dạn lên đi!” Tiểu Hành Thiên trầm giọng nói.
Câu nói này của ngươi rất có lý, ta nghe xong cũng thấy rất khoan khoái!
Thái Vân Thần Hoàng nghĩ, thế cũng phải, ông ta phải lấy kho báu Long Đế làm trọng, chỉ cần lấy được kho báu Long Đế, ngày sau cả Thần giới này đều trở thành của ông ta cả, còn để ý chút thần dược trước mắt làm gì?
“Vì kho báu của Long Đế, ta sẽ đi mượn thần dược của các gia tộc xung quanh.” Thái Vân Thần Hoàng cười lạnh nói.
“Đừng làm bậy.” Long Hạo vội nói: “Chúng ta phải lấy lý phục nhân, hợp tác và giải quyết trong hòa bình, cố gắng hết sức đừng dùng vũ lực để giải quyết.”
Nếu ngươi gây náo động lớn, dẫn theo một đám Thần Hoàng đến vây công thì làm sao bọn ta kiếm tiền?
“Yên tâm, Thái Vân Thần Hoàng ta không phải hạng người ngu ngốc, tại Thần Hoàng Vực này, muốn cướp đoạt tài nguyên cũng phải tuân theo quy củ.” Thái Vân Thần Hoàng nói.
“Quy củ gì vậy?” Mọi người hiếu kỳ.
“Thể hiện thực lực, tu vi phải đạt đến Thần Vương đỉnh phong, nếu chiến lực vượt xa Thần Vương đỉnh phong thông thường, theo lý sẽ được càng nhiều tài nguyên hơn.” Thái Vân Thần Hoàng nói: “Đơn giản nhất phải kể đến võ đài Thần Vương, cách đó cũng là cơ hội tiến vào kho báu của Long Đế dành cho các Thần Vương không có Thần Hoàng làm chỗ dựa, bọn ta thì khác.”
“Tìm người làm bia đỡ đạn chứ gì.” Long Hạo đảo mắt.
“Các ngươi hiểu thì tốt.” Thái Vân Thần Hoàng nhún vai nói: “Những thế lực Thần Hoàng giống như bọn ta, muốn cướp đoạt tài nguyên thì phải dựa vào Thần Vương đỉnh phong đi chiến đấu, bởi vì chiến lực của một Thần Vương đỉnh phong càng mạnh, đồng nghĩa khả năng thu hoạch được trong kho báu càng lớn, ắt rằng được càng nhiều tài nguyên hơn hẳn, chính vì vậy có thể cướp một cách quang minh chính đại.”
“Các ngươi không sợ Thần Vương đỉnh phong lấy được nhiều tài nguyên quá, không cẩn thận đột phá thành Thần Hoàng luôn à?” Tiểu Hành Thiên sửng sốt.
“Ha ha, đột phá thành Thần Hoàng há lại có thể dễ như vậy, ngươi nghĩ chỉ cần có tài nguyên là được hay sao?” Thái Vân Thần Hoàng lắc đầu bật cười, khinh thường nói: “Thần giới rộng lớn bao la, nhưng có được mấy ai trở thành Thần Hoàng? Không chỉ cần có tài nguyên thôi, ngộ tính và cơ duyên càng quan trọng hơn cả.”
Cả đám không hứng thú nghe cái gì mà ngộ tính với cơ duyên kia, tiếp tục hỏi: “Vậy nếu đánh bại được đối phương thì cướp đoạt thế nào? Có thể lấy bao nhiêu tài nguyên từ đối phương?”
“Được phép lấy hai mươi cây cấp Thái Thượng, ba cây cấp Thần Vương.” Thái Vân Thần Hoàng nói.
“Ít thế.” Nhóm Long Hạo bĩu môi.
“Có thể đổi thành thần dược cấp thấp hơn được không? Đánh thế nào? Trực tiếp giết đến cửa à?” Tiểu Hành Thiên hỏi.
“Chuyện này thì... Trước giờ chưa có ai đổi, về phần đánh thế nào, bổn hoàng sẽ hẹn họ ra, xưa nay đều dùng năm trận làm định mức, Thái gia ta...”
“Nếu là cái đám phế vật nhà ngươi thì khỏi phải nói nữa, bên phía bọn ta có Thần Vương đỉnh phong.” Long Hạo khoát tay nói.
Thái Vân Thần Hoàng tức tối, phế vật gì hả? Nếu không phải vì muốn dựa vào các ngươi để mở kho báu Long Đế, bổn hoàng đã bóp chết các ngươi ngay bây giờ rồi!
“Nếu các ngươi đã có ý định đích thân xuất thủ, bổn hoàng sẽ không ngăn cản, nhưng nếu các ngươi thất bại, thì đừng trách sao bổn hoàng không tìm thần dược về cho các ngươi nhé.” Thái Vân Thần Hoàng lạnh lùng nói.
“Đương nhiên không trách ngươi.” Long Hạo nói, đợi lát nữa sẽ đến hỏi tràng chủ thử, việc này nên thuê vị đại nhân nào thì lời nhất.
“Nếu đã vậy, bổn hoàng đi lo liệu, các ngươi có thời gian một canh giờ để chuẩn bị.” Thái Vân Thần Hoàng ném lại một câu rồi nhanh chân đi mất.
“Tràng chủ, đánh năm trận thì nên thuê vị đại nhân nào là lời nhất?” Thái Vân Thần Hoàng vừa đi, đoàn người đã nhanh chóng đến trạch viện của Giang Thái Huyền, hỏi về việc này.
“Phải xem các ngươi lựa chọn thế nào.” Giang Thái Huyền lãnh đạm nói: “Nếu muốn nhờ cường giả đạo tràng lên trận, một trận tính như một lần, nếu cho các ngươi mượn sức mạnh cũng tính như một lần, nhưng sức mạnh này chỉ có thể đánh một đòn, có thể giúp các ngươi đánh một nhiêu trận thì bản tràng chủ cũng không thể xác định, vì không thể biết các ngươi sẽ chơi thế nào.”
“Tốc chiến tốc thắng thì sao?” Tiểu Hành Thiên hỏi.
“Tốc chiến tốc thắng thì có thể đánh được năm trận.” Giang Thái Huyền nói
“Lỡ như dùng hết sức mạnh giữa chừng thì phải làm sao? Có bị nhìn ra không?” Long Hạo lo lắng, đừng để đến lúc đó bị người ta đánh chết nhé.
Trực tiếp thuê Thần Ma lên trận thì không thể nào, Vân Tiêu và Hằng Nga chỉ mới đến cấp Thái Thượng Chân Thần, Hậu Thổ xuất thủ một lần mất một triệu, năm trận tính ra đến năm triệu, cho dù lấy được thần dược của đối phương thì cũng chẳng kiếm lãi được mấy đồng.
“Có thể mua thêm bất cứ lúc nào, bảo đảm không bị phát giác.” Giang Thái Huyền mỉm cười nói.
“Bọn ta bàn bạc một tí đã, võ đài Thần Vương ở đâu? Quy tắc cụ thể nữa.” Long Hạo suy tư nói.
“Tìm Thái Minh đi, chắc hẳn hắn hiểu rất rõ, đợi lát nữa vài người theo Thái Vân Thần Hoàng đi, người còn lại đi tìm Thái Minh rồi đến võ đài kia.” Giang Thái Huyền nói: “Nếu nơi đó không có Thần Hoàng trông coi thì càng dễ hạ thủ.”
Nếu không có Thần Hoàng, hai người Vân Tiêu và Hằng Nga cho mượn một phần sức mạnh, hoặc ngụy trang một chút thì không ai có thể nhìn ra được, còn nếu có Thần Hoàng thì chỉ có thể nghĩ cách khác.