Chương 1365 Người tiếp theo
“Hằng Nga đại nhân, phiền người.” Long Hinh Nhi nói.
Hằng Nga nhẹ nhàng gật đầu: “Dựa theo quy tắc chiến lôi đài, nơi này chỉ có người đạt cấp Thần Vương mới được tham gia, cho nên buộc phải đánh thắng mười trận, đánh một trận có thể có thời gian một khắc để nghỉ, nếu không đủ sức mạnh Thái m, có thể thêm phí để tiếp tục.”
“Ta hiểu rồi.” Long Hinh Nhi vội nói.
“Tiểu điệt nữ, cố gắng lên, cuối cùng ngươi cũng sắp trưởng thành rồi, có thể kiếm tiền rồi.” Thần sắc Tiểu Hành Thiên phức tạp nhìn sang Long Hinh Nhi, nét mặt vui vẻ an lòng, cứ như không dễ dàng gì mới nuôi lớn một đứa con gái vậy.
Còn vẻ mặt Long Hinh Nhi thì như táo bón vậy, nếu khi trước không phải bị các ngươi lừa thì bây giờ chắc chắn ta thành người giàu có rồi!
Trên lôi đài, hai vị Thần Vương vẫn chưa phân thắng bại, sức hai người không chênh lệch bao nhiêu, nếu muốn chiến thắng đối thủ, không đánh đến mấy canh giờ thì e rằng khó phân được thắng bại.
Nhóm Tiểu Hành Thiên không chờ được, Dư Hoành và Ninh Thành nhích vào chỗ thần minh đứng xung quanh quan sát trận chiến: “Cho qua, cho qua, lão tổ đi qua, nhanh nhanh lùi lại nhường đường.”
Nhóm thần minh khó chịu nhìn sang, nhưng uy áp Thần Vương đỉnh phong của Long Hinh Nhi bộc phát, lập tức không ai dám nói gì, ngoan ngoãn nhường đường.
“Hai tên phế vật trên đài nghe đây, các ngươi mau xuống đây, lão tổ nhà ta đến rồi, các ngươi đừng múa rìu qua mắt thợ nữa, nên về nhà thong thả ngủ rồi đấy.” Ninh Thành vận thần lực gọi to.
“Đậu xanh, ngươi muốn chết hả?” Thái Minh hoảng hốt, vươn tay tóm Ninh Thành lại: “Nhiều Thần như vậy, sẽ bị đánh chết đó.”
“Tên nào đây, ngông cuồng quá vậy?” Đám đông thần minh thảng thốt, lần lượt chuyển ánh nhìn sang Ninh Thành.
Hai vị Thần Vương hậu kỳ đang giao chiến trên đài cũng sững người, mắt tóe sát khí: “Nhãi nhép tép riu, ngươi muốn chết hả?”
“Xéo xuống đây, dựa vào thực lực đó của các ngươi, làm trâu làm ngựa cho lão tổ nhà ta còn không xứng.” Ninh Thành không quan tâm đến Thái Minh, lại lên tiếng.
“Lão tổ nhà ngươi à?” Thần sắc hai vị Thần Vương hậu kỳ phát lạnh: “Hắn ở đâu? Bảo hắn cút lên đây!”
“Các ngươi tạm thời đình chiến hoặc một tên giơ cờ trắng đầu hàng đi, để lão tổ nhà ta dạy các ngươi làm người.” Ninh Thành cao giọng hô hào.
Thái Minh ngửa đầu nhìn trời, con mẹ nó, các ngươi định đắc tội toàn bộ thần minh ở đây à? Ngươi có biết trong những người quanh đây còn có thể có người của Thần Hoàng khác hay không?
“Tạm ngừng chiến, bản vương chờ ngươi lên.” Hai vị Thần Vương đồng thời lên tiếng.
Khi trận chiến lôi đài bắt đầu sẽ có trận pháp bảo vệ không để ảnh hưởng đến bên ngoài, cũng để đề phòng có kẻ nhúng tay, nếu không phân được thắng bại chỉ có thể tạm đình chiến.
Hai vị Thần Vương tuyên bố ngừng chiến, trận pháp bao trùm lôi đài tức khắc biến mất, Long Hinh Nhi nhìn sang hướng Hằng Nga, Hằng Nga nhẹ nhàng gật đầu, một luồng sức mạnh Thái m tràn vào cơ thể Long Hinh Nhi.
Trong chớp mắt, Long Hinh Nhi cảm nhận được sức mạnh Thái m trong cơ thể mình mạnh mẽ đến tột độ, cơ hồ xung phá cảnh giới Thần Vương!
Ầm
Long Hinh Nhi phóng vọt lên, nháy mắt đã bay lên lôi đài cao trăm trượng, Long Hinh Nhi trích thần huyết nhỏ lên tinh thạch, ánh mắt hờ hững: “Ngươi chuẩn bị sẵn sàng rồi chứ?”
“Nàng là lão tổ của hắn đó à?” Ánh mắt Thần Vương đỉnh phong dừng lại, dung mạo Long Hinh Nhi đẹp tuyệt trần, lúc bấy giờ lại có khí Thái m trên người, càng thêm một phần khí chất, khiến gã không khỏi lộ vẻ động lòng: “Ta không giết nàng, nhưng cũng không để cho nàng được dễ chịu đâu!”
“Động thủ đi.” Long Hinh Nhi thanh lãnh nói.
“Bản vương...”
“Lảm nhảm nhiều thật đấy, bản vương không cần biết tên họ của ngươi, ngươi không xứng!” Long Hinh Nhi khó chịu nói, thời gian của bọn ta là tiền đấy, con ếch ngồi đấy giếng như ngươi sao hiểu được?
Nàng vỗ một chưởng, khí tức của mặt trăng lan tràn, một vầng trăng sáng hiện ra, cả lôi đài ngập tràn cảm giác lạnh lẽo: “Thái m Huyễn Diệt!”
Ánh trăng soi rọi, mặt trăng giáng lâm, sát chiêu Thái m tức khắc gần sát thân thể.
Thần Vương hậu kỳ biến sắc, cái khí lạnh thấu xương kia, khiến thần lực của gã vận chuyển chậm chạp, trường kiếm sắc bén mang theo kiếm mang trảm xuống, nhưng chỉ thấy nơi nào mặt trăng đi qua, kiếm mang nơi ấy lập tức bị đóng băng giữa không trung.
Thế đi của trăng không gì cản được, uy thế Thần Vương đỉnh phong càng khó bề địch nổi, cả người gã lập tức hóa thành tượng băng, tinh thạch khẽ rung lên, trận pháo ngừng hoạt động, một trận tỉ thí kết thúc.
“Cút đi.” Long Hinh Nhi trực tiếp đá một cước khiến bức tượng băng rơi xuống: “Người tiếp theo.”
Các Thần: “...”
Cùng cảnh giới Thần Vương, sao khoảng chênh lệch lại lớn đến như vậy chứ? Nói dạy làm người thì dạy làm người thật à? Mới lên đài bao lâu đâu mà sao đã kết thúc rồi?
“Nàng ta là Thần Vương đỉnh phong!” Có thần minh thốt lên kinh ngạc.
“Thần Vương đỉnh phong không đến nương nhờ Thần Hoàng mà chạy đến đây làm gì?” Có thần minh ngạc nhiên.
“Còn một vị Thần Vương đâu? Ta đã lên đây rồi, ngươi đâu hả?” Long Hinh Nhi lại gọi: “Lên đây mau, bản vương không có thời gian ở đây dông dài với các ngươi, để bản vương đánh liền mười trận nào.”
Đánh xong mười trận liên tiếp, có thể đưa ra một yêu cầu, nàng đã nghĩ kĩ yêu cầu đó là gì rồi.
“Đến ngay đây.” Vị Thần Vương hậu kỳ khác hừ lạnh một tiếng, ngự không bay lên, lần nữa bước lên lôi đài, uy áp Thần Vương bao trùm, khuấy động gió mây: “Đừng tưởng ngươi là đỉnh phong thì bản vương sẽ sợ ngươi.”
Chỉ đáng tiếc, lời lẽ hào hùng vừa dứt thì lại có thêm một bức tượng băng bay ra ngoài, người bị đóng băng còn ai ngoài vị Thần Vương mới lên đài, Long Hinh Nhi chắp tay đứng, nét mặt như kẻ cô đơn trên đỉnh vô địch: “Còn ai nữa không? Sao toàn một đám vô dụng thế hả?”