← Quay lại trang sách

Chương 1366 Nhận thua

Trên đỉnh núi cao, trận chiến đã kết thúc, trong năm người chỉ ba người đánh, hai người còn lại nhận thua.

“Bọn ta không tin mỗi Thần Vương các ngươi đều mạnh như vậy!” Cù Sơn u ám lạnh lùng nói.

“Để ta.” Ngọc Long Thần Vương phấn chấn nói.

“Lần này để bên ta ra tay.” Liễu Tú Vân lạnh lùng nói.

Sau đó, hai vị Thần Hoàng ngây cả người, vẫn một chiêu giải quyết một người, tuyệt không dài dòng lôi thôi, cùng một tác phong hành động đánh nhanh thắng nhanh: “Nhanh lên, đừng lề mề.”

Hai vị Thần Hoàng: “...”

Mười vị Thần Vương mắt lớn trừng mắt nhỏ, vẻ mặt đầy khó hiểu và hoang mang, bọn họ nghĩ không thông, cùng hàng Thần Vương đỉnh phong, tại sao lại có khoảng chênh lệch lớn đến như vậy chứ?

Nếu nói võ kỹ cấp Thần Hoàng thì bọn họ cũng biết một chút, nhưng vẫn không đỡ nổi một chiêu!

“Ha ha, hai vị Thần Hoàng, còn muốn đọ sức nữa không?” Thái Vân Thần Hoàng cười to thành tiếng, bước lên phía trước.

Đọ sức ư? Còn đọ sức kiểu gì nữa?

Hai vị Thần Hoàng tức muốn hộc máu, con mẹ nó, nhìn thế nào cũng không giống một trận chiến cùng đẳng cấp, cứ như người trưởng thành đánh một đứa con nít vậy, muốn đánh thắng chẳng khác nào dễ như trở bàn tay.

“Lần này bọn ta chấp nhận thua cuộc, nhưng những Thần Hoàng khác ở đây... Mà thôi đi, đó là chuyện của bản thân ngươi.” Liễu Tú Vân hừ lạnh một tiếng, đang định nói cứng mấy câu, nhưng nghĩ đến thực lực của mấy Thần Vương đỉnh phong này thì chỉ đành chịu, trong cùng cấp không ai có thể trị được bọn họ.

“Vậy thì tốt, về mặt tài nguyên, có phải các ngươi cũng nên nén đau rồi hay không?” Thái Vân Thần Hoàng cười nói.

“Phần của ta đây.” Cù Sơn Thần Hoàng hừ lạnh một tiếng, miễn cưỡng lấy thần dược ra.

Vẻ mặt Liễu Tú Vân cũng đầy bực dọc, Thần Vương dưới trướng nàng cũng cần một số tài nguyên, giao số thần dược này ra sẽ ảnh hưởng đến việc bồi dưỡng Thần Vương của nàng.

“Đa tạ nhị vị Thần Hoàng.” Thái Vân Thần Hoàng cười to một tiếng, tâm tình khoan khoái, lại nhìn sang hư ảnh của sứ Bắc Hoàng, cung kính nói: “Đa tạ sứ Bắc Hoàng giám chứng.”

Hư ảnh sứ Bắc Hoàng nhẹ nhàng gật đầu, hóa thành một vệt ánh sáng truyền vào trong tinh thạch.

“Sứ Bắc Hoàng đã được biết tình hình nơi này, tin rằng không bao lâu nữa sẽ thông tri cho chúng ta biết chuyện các ngươi có thể bước vào kho báu.” Thái Vân Thần Hoàng mang vẻ xao động: “Thần dược thì các ngươi cũng đã lấy, đi, chúng ta trở về.”

Đoàn người gấp rút kéo về Thái gia, phía bên Long Hinh Nhi không được như vậy, liên tục đánh bại năm Thần Vương, trong đó còn có một vị Thần Vương đỉnh phong, nhất thời không ai động thủ nữa, nhưng như vậy làm sao được?

“Lôi đài này chắc không có quy định rằng liên tiếp thất bại thì không được trở lên lại nhỉ?” Ngọc Phong bỗng nói.

“Không có.” Cả đám người lắc đầu.

“Vậy thì được rồi, lôi đài này quy định rằng phải thắng liên tiếp mười trận chứ đâu phải đánh bại liên tiếp mười người.” Ngọc Phong cười nói: “Thiên Thần Vương, Cự Nhân Vương mau lên đài, ta thông báo cho nhóm Thánh Viên Vương sang đây.”

“Bọn họ không phải cùng một bọn à?” Các Thần Minh vây quanh xem ngạc nhiên: “Người mình đánh người mình sao?”

“Đã muốn gia nhập thế lực Thần Hoàng thì cái gọi là tình bạn có bao sâu chứ?” Thần Vương đỉnh phong bị đánh bại lạnh lùng cười không ngớt, ngữ khí của gã đầy sự khinh bỉ.

Cùng lúc đó, Thiên Thần Vương ngự không bay lên, trích máu nhỏ vào tinh thạch, bước vào lôi đài, ôm quyền nói: “Bản vương nhận thua, chào!”

Các Thần: “...”

Thần Vương đỉnh phong bại trận kia cũng sững sờ, con mẹ nó còn chơi trò đó được à?

“Tại hạ Cự Nhân Vương, bản vương nhận thua.”

“Tại hạ Long Thừa Hám, bản vương nhận thua.”

Trận chiến ở đây chỉ cần đạt đến tu vi Thần Vương thì đều được phép tham gia, không giống như thế lực Thần Hoàng, chỉ có thể tuyển chọn tinh nhuệ trong số Thần Vương đỉnh phong.

“Các ngươi làm vậy là gian lận, để toàn bộ họ tặng mười trận thắng liên tiếp rành rành thế à?” Một vị Thần Vương bức xúc nói.

“Có bản lĩnh ngươi cứ lên đánh đi.” Thiên Thần Vương cười lạnh.

Vị Thần Vương kia sợ ngay, Thần Vương đỉnh phong còn không đỡ nổi một chiêu, bọn ta lên để bị đóng băng ném xuống nữa hay gì?

“Bản vương nhận thua.” Thiên Thần Vương lại lên.

Cả đám thần minh trố to mắt nhìn, các ngươi chơi như thế có ổn không? Không ai đánh với ngươi thì ngươi tự mình lập tỷ số thắng luôn à?

Rất nhanh, Long Hinh Nhi đã thắng liên tiếp mười trận, tinh thạch chấn động, truyền tin tức đi, Thiên Thần Vương lại lên đài, Long Hinh Nhi nhảy xuống: “Tại hạ nhận thua.”

“...”

Thôi được, các ngươi biết đùa thật đấy, đợi xem lát nữa Thần Vương đến đây thì các ngươi đối đáp thế nào!

Thái Minh cũng trừng mắt ngây người nhìn, mấy lão quái vật này, các ngươi không sợ làm lớn chuyện thật à? Các ngươi có biết chốc nữa đây sẽ gọi đến bao nhiêu Thần Hoàng không?

Vị Thần Vương đỉnh phong bại trận kia lại xuất thủ, Long Hinh Nhi đã xuống đài, vị Thần Vương kia chắc không phải cũng mạnh vậy chứ?

Ngay sau đó, Thiên Thần Vương đã thỏa mãn gã, một kiếm chém xuống, xém chút chẻ gã thành hai nửa, khiến gã chỉ đành tái mặt mà xuống đài.

Ba kẻ này đều mạnh!

Nhỏ mười giọt máu, tạo thành một chuỗi mười trận thắng, ba vị Thần Vương đỉnh phong giáng lâm xuống: “Các ngươi tiếp tục đi, khi nào Thần Hoàng đến?”

Bọn ta tiếp tục á? Bọn ta tiếp tục gì nữa, còn khi nào Thần Hoàng đến thì chắc cũng sắp rồi, đám thần minh giật giật khóe miệng, không hiểu sao gặp phải ba người kỳ dị này, các ngươi định lừa Thần Hoàng à?