← Quay lại trang sách

Chương 1370 Bồi thường một trăm tám mươi vạn

Xung quanh đảo Long Đế không biết đã bị vơ vét biết bao nhiêu lần rồi, còn được thứ gì mới lạ, hiện tại chỉ có thể mong chờ vào thứ mới ra gần đây, xem có thứ gì tốt hay không thôi.

“Cứ xem như giết thời gian đi.” Long Hạo bĩu môi nói, hiện giờ chỉ đành chờ tin tức bên phía Thái Vân Thần Hoàng thôi.

Giờ họ đã hiểu rồi, sở dĩ Thái Vân Thần Hoàng cho họ đến đây còn bảo Thái Minh theo cùng là vì muốn xem họ có hiểu biết về nơi này hay không, về phần tài nguyên, nếu có tài nguyên thì cũng là loại mà may mắn lắm mới gặp được.

Nhóm Giang Thái Huyền ngự không đi, đúng vào lúc chuẩn bị hội hợp với Tiểu Hàm Hàm, đột nhiên Hậu Thổ truyền âm sang: “Có người đến, Thần Hoàng Tinh Cửu Nguyên.”

Giang Thái Huyền khẽ gật đầu, truyền âm cho mọi người, xong lại ra vẻ không có chuyện gì mà tiếp tục bay.

Ầm

Thình lình trong rừng cây đại thụ cao chọc trời phía dưới, xuất hiện từng bóng từng bóng người vọt ra lao thẳng đến hướng đoàn người, hư không phía trước móp méo, Tinh Cửu Nguyên hiện thân: “Lại gặp nhau rồi.”

Tinh Cửu Nguyên không nhìn thấy tất cả mọi người, bao gồm cả Phượng Hoàng lão tổ, bởi vì Phượng Hoàng lão tổ đã che giấu khí tức, nhờ có Hậu Thổ đích thân ra tay, lão không nhìn ra được.

“Ngươi đến đây làm gì? Giờ ta đã gia nhập về phe của Thái Vân Thần Hoàng, bọn ta cùng thuộc Bắc Hoàng Vực.” Long Hinh Nhi bình tĩnh nói.

“Bản hoàng đến tìm ngươi vì có chuyện muốn bàn bạc, chi bằng chúng ta xuống dưới rồi nói nhé?” Tinh Cửu Nguyên cười nhạt nói, lão biết, nếu động thủ, nhất định sẽ dẫn dụ Thái Vân Thần Hoàng đến đây.

“Ta muốn có họ đi cùng.” Long Hinh Nhi nói.

Tinh Cửu Nguyên khẽ nhướn mày, rồi bỗng trở nên thoải mái: “Được chứ, những đến khi chúng ta đàm luận, bản hoàng sẽ phong bế năm giác quan của họ.”

“Được.” Long Hinh Nhi gật gật đầu.

Đoàn người ngự không xuống, Hậu Thổ biến mất một cách vô thanh vô tức, Long Hinh Nhi chỉ vào một vị trí, Tinh Cửu Nguyên nhẹ nhàng mỉm cười, những bóng người kia cũng biến mất, tất cả đều là thần lực của lão phân thân thành.

Xuống đến mặt đất, Tinh Cửu Nguyên đang định nói gì đó thì bỗng có cảm giác dưới chân có gì hơi sai sai, lão không khỏi cúi đầu, sắc mặt lập tức đại biến, bởi vì có một đứa bé gái nằm ngay dưới chân, đứa bé gái rưng rưng nước mắt, ấm ức nhìn chằm chằm vào lão: “Ngươi đạp lên ta rồi.”

Tinh Cửu Nguyên: “...”

Ngươi chạy đến dưới chân ta từ bao giờ thế? Tại sao khi nãy ta không phát hiện ra ngươi? Chắc ngươi không phải cố ý đó chứ?

“Ôi chà, đứa bé gái kia trông quen mặt quá.” Giang Thái Huyền lấy bức chân dung ra rất đúng lúc, triệu tập mọi người: “Các ngươi xem thử xem, có phải là hậu duệ mà Thần Hoàng đỉnh phong bên Đông Vực thương yêu nhất đây không?”

“Giống thật đó nha.” Long Hạo gật đầu thật mạnh: “Nghe nói tên gọi Tiểu Hàm Hàm gì đó thì phải.”

“Không phải giống đâu, đúng thật rồi đó, Tinh Cửu Nguyên lợi hại, giẫm chân lên hậu duệ của lão đại Đông Vực, bọn ta bội phục, không hổ danh Thần Hoàng!” Tiểu Hành Thiên giơ ngón cái, đầy vẻ khâm phục.

Tinh Cửu Nguyên: “...”

Con mẹ nó, ta có thể nói rằng ta không hề phát hiện ra không? Nếu thật nhìn thấy thì ta dám giẫm lên sao?

Sắc mặt Thái Minh rất đặc sắc, cũng rất bội phục, ngươi ức hiếp ai cũng được, cho dù có ức hiếp Thần Hoàng khác cũng chả ai nói gì, nhưng ngươi đi ức hiếp một đứa con nít, lại còn là người hậu duệ mà chủ một vực yêu thương nhất, thế thì ngươi đang tự đào mồ chôn mình rồi.

Lớn ăn hiếp nhỏ, không sợ trưởng bối nhà người ta đang bế quan phải ra ngoài để giết ngươi sao?

“Ngươi còn không tránh ra đi? Hu hu, Phong gia gia, mau đến cứu ta với.” Tiểu Hàm Hàm nấc mấy tiếng rồi khóc òa lên.

Lúc này Tinh Cửu Nguyên mới giật mình tỉnh táo lại, thận trọng tránh ra, lão sợ mình không cẩn thận sẽ kích phát thần lực, chấn chết Tiểu Hàm Hàm, đến khi đó, Bắc Hoàng có đến thì thật cũng không cứu nổi lão.

“Tiểu Hàm Hàm, thật ngại quá, tại hạ nhất thời thất thần...”

“Ngươi không cần giải thích, chắc chắn ngươi cố ý, ngươi đường đường là Thần Hoàng mà không phát hiện được một Chân Thần như ta sao?” Tiểu Hàm Hàm thở hồng hộc nói.

Tu vi của Tiểu Hàm Hàm lúc bấy giờ không hề yếu, Chân Thần đỉnh phong, có Hỗn Độn Khí và Hỗn Độn Đan ổn định, nàng còn ăn thần dược rất mạnh, tu vi dần dần tăng cao, cũng sắp sửa đột phá thành Thiên Thần rồi.

Tinh Cửu Nguyên đứng ngây ra đó, rất muốn đáp lại một câu, ta cũng rất khó hiểu, không hiểu tại sao mình không phát hiện ra ngươi, nhưng ta thật sự không cố ý đâu mà.

“Ta cho ngươi hay, chuyện hôm nay, nếu ngươi không cho ta một lời giải thích thỏa đáng, ta sẽ mách với cha mẹ ta.” Tiểu Hàm Hàm tỏ vẻ bực dọc nói: “Ngươi có tin ta nói một câu thôi, Thần Hoàng Đông Vực sẽ giết chết ngươi không?”

“Ngươi... Ngươi muốn thế nào?” Tinh Cửu Nguyên ấm ức trong lòng, tuy câu nói kia của Tiểu Hàm Hàm có chút khoa trương, nhưng không loại trừ khả năng có Thần Hoàng đỉnh phong tử trung chạy sang đây để giết lão.

Chí ít lão không đánh lại cha mẹ Tiểu Hàm Hàm, thậm chí, đến cả đồ đệ của cha mẹ Tiểu Hàm Hàm, lão cũng chưa chắc đã đánh thắng.

“Bồi thường!” Tiểu Hàm Hàm cắn chặt răng: “Ta nói cho ngươi hay, nếu hôm nay không có một trăm tám mươi vạn thì ngươi đừng hòng rời khỏi đây!”

“...”

Bồi thường một trăm tám mươi vạn gì? Tinh Cửu Nguyên hoang mang, một trăm tám mươi vạn cây thần dược á? Thế thôi đi, ngươi cứ làm thịt ta đi, ta không giao ra nổi chắc rồi.

“Khụ, có thể nói dễ hiểu một chút không.” Giang Thái Huyền ho nhẹ một tiếng, tỏ ý Tinh Cửu Nguyên nghe không hiểu.

Bấy giờ Tiểu Hàm Hàm mới nhớ ra lão Tinh Cửu Nguyên này không biết đến đạo tràng, ho nhẹ một tiếng, nói: “Thôi thế này đi, không nhiều lời nữa, ngươi có bao nhiêu thần dược, khoáng thạch đem hết ra đây cho ta xem, nếu khiến ta hài lòng thì ngươi có thể đi.”

Tinh Cửu Nguyên giật giật khóe miệng, ngươi đang lừa tài nguyên của ta đúng không? Càng lúc ta càng cảm thấy là ngươi cố ý chạy đến ngay dưới chân ta.

Nhưng lão không dám sơ suất, chỉ có lấy một số thần dược ra, cứ xem như của đi thay người vậy: “Ta chỉ có ba cây Thần Vương, năm cây Thái Thượng, một cây cấp Thần Hoàng.”

“Ít vậy à?” Tiểu Hàm Hàm bĩu môi, một cây cấp Thần Hoàng mới được một trăm vạn, Thần Vương sáu mươi vạn, Thái Thượng ba mươi vạn, tổng cộng lại thật sự không được bao nhiêu tiền: “Ngươi thảm hại đến vậy à?”

Tinh Cửu Nguyên há hốc miệng, thở dài nói: “Tại hạ quả thật rất thảm hại.”

Thần dược cấp Thần Hoàng của ta cũng đem ra rồi, còn chê thảm hại à? Biết bao nhiêu Thần Hoàng thậm chí còn không có thần dược cấp Thần Hoàng đấy, ngươi biết không?

Nếu không vì muốn mua chuộc Long Hinh Nhi, ta còn chưa chắc đã để Thần Vương dược vào mắt.