← Quay lại trang sách

Chương 1368 Đảo Long Đế

Từng người bán xong tài nguyên tu luyện thì trở về phòng mình để tu luyện, trong khoảng thời gian này họ không cần ra ngoài nữa, giờ chắc họ đã bị liệt vào danh sách đen của cái lôi đài Thần Vương gì đó rồi, đối phương cũng đâu phải kẻ ngốc, đem thần dược đi cho không họ.

Thời gian hai ngày trôi qua rất nhanh, trong hai ngày này, Thái Vân Thần Hoàng có đến thông báo cho họ biết việc có thể vào nơi chứa kho báu, nhưng phải đợi cơ hội, Thái Vân Thần Hoàng cũng không biết nơi chứa kho báu sẽ mở vào lúc nào, chỉ có thể đến biên giới trước.

Kho báu Long Đế rất lớn, gần như chiếm nửa Thần Hoàng Vực, cái gọi biên giới chính là nơi tiếp giáp giữa Bắc Vực, Đông Vực và Trung Vực.

Thái Vân Thần Hoàng đích thân dẫn đầu, trong phạm vi biên giới, Thần Hoàng vẫn được vào, chủ yếu là không thể vào một đoạn khu vực hiện đang được dò xét, cần phải có người dưới Thần Hoàng đi đả thông.

“Tuy lần này chỉ đến biên giới nhưng cũng rất nguy hiểm, bởi lẽ các ngươi sẽ đụng mặt người của Đông Vực và Bắc Vực, bọn họ không nể mặt bổn hoàng đâu, tương tự, các ngươi cũng không cần nể mặt Thần Hoàng của chúng.” Thái Vân Thần Hoàng nói.

Mọi người gật gật đầu, bọn họ hiểu rõ, Thần Hoàng cũng chỉ tỏ ra uy phong trong địa bàn của bản thân mình thôi, khi đi đến địa bàn chung thì vẫn nên ngoan ngoãn chút thì hơn.

Thần Hoàng dẫn đầu đoàn người, tốc độ cực kì nhanh, chỉ vẻn vẹn một canh giờ đã vượt qua được quãng đường xa xôi, đến được biên giới.

Thái Minh vẫn nối gót theo sau, còn có một vị Thần Vương đỉnh phong bảo vệ, hiển nhiên Thái Vân Thần Hoàng không tin tưởng đám lão quái vật này sẽ chiếu cố cho tôn nhi của mình.

“Các ngươi cầm lấy mấy bức chân dung này, ngàn vạn lần phải chú ý, có thể không gây sự thì tuyệt đối đừng gây sự.” Thái Vân Thần Hoàng giao ba bức chân dung cho nhóm Giang Thái Huyền.

“Để ta xem.” Giang Thái Huyền quét mắt nhìn lướt qua, trong mắt lóe lên vẻ khác lạ, người được họa trên một trong số ba bức chân dung đó lại là Tiểu Hàm Hàm, không khỏi hỏi: “Những người trong bức họa kia là ai?”

“Hậu duệ của Thần Hoàng đỉnh phong, hơn nữa còn là người được thương yêu nhất.” Thái Vân Thần Hoàng ngưng trọng nói: “Các ngươi động phải hậu duệ của các Thần Hoàng khác thì Bắc Vực ta đây không sợ, nhưng hậu duệ của Thần Hoàng đỉnh phong thì đừng nên gây vào vẫn hơn, rắc rối to lắm.”

“Ồ, bọn ta hiểu rồi.” Vẻ mặt của Giang Thái Huyền vẫn như bình thường, hắn cất bức họa chân dung vào rồi nhìn về phía trước, nơi đó là một bãi đất trống trải, có trận pháp ngăn trở phân cách, thứ được che đậy dưới đó chính là kho báu của Long Đế.

Thái Vân Thần Hoàng vừa vung chưởng, thần văn chập chờn, trận pháp vỡ ra một lỗ hổng, ông ta mau chóng bước chân vào đầu tiên: “Bổn hoàng có việc phải đi trước một bước, có chuyện gì hãy truyền tin cho bổn hoàng, năm ngày sau phải trở ra, giúp ta chăm sóc tốt cho Minh Nhi.”

“Yên tâm, bọn ta không để tôn nhi của ngươi dễ chịu đâu.” Long Hạo bảo đảm.

“Thiếu gia, ta sẽ bảo vệ tốt cho người.” Hộ vệ Thần Vương đỉnh phong trầm giọng nói.

Thái Minh: “...”

Gia gia, người trở lại đây, người phái một Thần Vương đỉnh phong bảo vệ, khiến ta không có chút cảm giác an toàn nào cả.

Giang Thái Huyền truyền tin cho mọi người: “Tiểu Hàm Hàm chính là hậu duệ của Thần Vương đỉnh phong bên Đông Vực, các ngươi hãy tìm cơ hội để liên lạc, chốc nữa đừng để lộ tẩy, cứ vờ như mới gặp gỡ lần đầu.”

Vừa bước vào trong trận pháp, khung cảnh trước mắt đột nhiên biến đổi, mọi người sững sờ, chỉ thấy trùng trùng những ngọn núi cao, lớp lớp những cây đại thụ chọc trời, thần nguyên khí đậm đặc hết sức dồi dào.

“Đây là bản đồ do gia gia ta để lại.” Thái Minh nói.

“Tốt lắm.” Long Hạo vươn tay đoạt lấy, nhìn mất nửa ngày, mặt mày nhăn nhó: “Ai đó giúp ta xem với được không? Hắn vẽ bùa vẽ chú cái quỷ gì trong đây chẳng biết, nhìn không hiểu.”

“Lão tổ, để ta.” Mộ Phong vội nói.

Giang Thái Huyền liếc mắt nhìn, hắn cũng không hiểu, có quỷ mới biết đây là chữ của thời kỳ nào trên Thần giới.

Thái Minh há hốc miệng, cuối cùng bất đắc dĩ than thầm, tại sao, tại sao các ngươi không hỏi ta đi thế nào? Hắn không nghi ngờ vì sao họ xem không hiểu, mấy lão quái vật hàng thiên niên kỉ, chữ viết có khác thời bây giờ cũng rất bình thường.

Đi theo chỉ dẫn của bản đồ tiến về phía trước, đoàn người bước vào một khu rừng rậm rạp, nhìn những địa điểm được chú thích trên địa đồ, là kho đan dược gì đó mà Long tộc đã từng sử dụng, trên mấy đỉnh núi còn có vài động phủ của Long tộc còn tồn tại.

Long Hinh Nhi bước vào rừng rậm, nhìn khung cảnh vừa quen thuộc cũng vừa xa lạ này, lẩm nhẩm nói thầm: “Đảo Long Đế!”

Nét mặt mọi người vẫn bình tĩnh, Thái Minh giật mình, vị Thần Vương đỉnh phong theo hộ vệ cũng sững sờ, nàng ta đang nhớ lại ký ức khi xưa, nhận ra nơi này sao?

“Tiểu điệt nữ, đừng quá buồn lòng, mau nhớ lại xem có đồ tốt gì được chôn ở đâu đó không?” Giang Thái Huyền vội thúc giục.

Cả đám người vội hướng mắt vào Long Hinh Nhi, Thái Minh cũng vậy, ánh mắt hắn tràn đầy sự xúc động, nhanh như vậy là đã sắp phát tài rồi sao?

“Đúng thật có một nơi, nhưng không biết có còn hay không.” Long Hinh Nhi cười cười, quan sát xung quanh: “Đi theo ta, tấm địa đồ cứ tạm giữ đó trước đi, đã qua nhiều năm như vậy rồi, không biết có thay đổi gì hay không.”

Đoàn người vội vã theo sau, Vân Tiêu và Tiểu Hành Thiên tuột lại phía sau mấy bước, truyền tin cho Tiểu Hàm Hàm: “Hàm Hàm, ngươi đang ở Thần Hoàng Vực phải không? Kho báu Long Đế ấy?”

“Ồ? Tiểu Hành Thiên, sao đệ biết vậy?” Tiểu Hàm Hàm ngỡ ngàng, nhanh như vậy các ngươi đã đến gây họa ở Thần Hoàng Vực rồi à?

“Tacũng đang ở đây, bên cạnh ngươi có ai không, trừ Phong lão gia tử ra?” Tiểu Hành Thiên nói.

“Không có.” Tiểu Hàm Hàm xao động nói: “Đệ và mọi người đang ở đâu, ta đến tìm đệ.”

“Chuyện là thế này, ngươi nghe ta nói trước đã...” Tiểu Hành Thiên truyền âm thuật lại tất cả mọi chuyện, đề phòng xảy ra vấn đề.