← Quay lại trang sách

Chương 1372 Ngắm trăng

Được biết chỉ quen biết với Tiểu Hàm Hàm, được Tiểu Hàm Hàm cứu giúp, không để lộ chuyện gì, Thái Vân Thần Hoàng thở phào nhẹ nhõm, ông ta bắt đầu suy nghĩ, có nên nhờ vào Tiểu Hàm Hàm để làm vài chuyện hay không.

Nhóm người Giang Thái Huyền quan sát đánh giá đám đông xung quanh, không ít Thần Hoàng hậu kỳ, đều là Hoàng Giả ngũ vực, bọn họ tọa trấn tại đây, quan sát động tĩnh từng phút từng giây xem liệu có thể kéo kho báu Long Đế ra hay không.

Lần này không biết làm sao, không gian bị rung động dữ dội, kho báu Long Đế lại có thể tự chạy ra.

Sau khi tháo dở trận pháp, một hang động màu đen hiện ra, không gian chấn động dữ dội, không gian hỗn loạn như dòng thác lũ, đủ để giết chết một Thái Thượng Chân Thần, chỉ có từ Thần Vương trở lên mới có thể vào.

“Mỗi lần kho báu Long Đế xuất hiện đều chỉ có thời gian ba ngày, chúng ta không thể bỏ phí cơ hội, trong lúc cấp bách, chỉ có thể nhờ các ngươi vào trong, hãy nhớ kĩ, trong vòng ba ngày, nhất định phải trở ra.” Một vị Thần Hoàng hậu kỳ trầm giọng nói.

“Bọn ta đã hiểu.” Chư Thần ứng tiếng đáp.

“Thần Hoàng có thể hộ trì các ngươi tiến vào, nhưng hãy ghi nhớ rằng, nếu không đến Thần Vương đỉnh phong thì không được vào sâu quá ngàn dặm, Thần Hoàng cũng không thể vào trong.” Thần Hoàng hậu kỳ lại dặn dò một lời, vung tay nói: “Đã có kinh nghiệm rồi thì bản hoàng cũng không lãng phí thời gian nữa, lập tức tiến vào.”

“Đi.” Từng vị từng vị Thần Hoàng trung kỳ trầm giọng thét một tiếng, đưa người vào trong, dẫn người vào trong, Thần Hoàng hậu kỳ tọa trấn bên ngoài để đề phòng biến cố nên không bước vào.

Thái Vân Thần Hoàng vừa huơ tay, thần lực cuốn tất cả mọi người bao gồm cả Thái Minh vào trong, toàn bộ vào không gian bên trong động.

Xuyên qua không gian hang động, mọi người đi đến một phương thế giới đen như mực, xung quanh trống trải không có bất kỳ kiến trúc nào, cứ như một mảnh hư vô.

“Ngàn dặm trước mặt chính là cửa, trước đây chỗ này có cấm chế, bị bọn ta phá rồi, sau đó đã biến thành một không gian đen kịt thế này.” Thái Vân Thần Hoàng nhàn nhạt nói: “Không đến Thần Vương đỉnh phong thì đừng vào trong, hãy cứ hoạt động trong không gian ngàn dặm này là được.”

“Gia gia, nơi này đã bị vét sạch rồi, còn gì có thể tìm được nữa?” Thái Minh ngờ vực.

“Bởi vì mỗi lần thăm dò đều gây chấn động lên kho báu Long Đế khiến cho không gian xao động, nên có thể đã khiến cho đồ vật bên trong kho báu bay ra ngoài.” Thái Vân Thần Hoàng nói: “Những đồ vật đó thấp nhất cũng cấp Thái Thượng, thậm chí cấp Thần Hoàng cũng có khả năng.”

“Thì ra là vậy.” Người người đều hứng khởi trong lòng.

“Yên tâm, tất cả Thần Hoàng đều không nhúng tay vào cuộc tranh đoạt này, cho dù muốn tranh cũng sẽ bị áp chế thực lực, bởi vì Thần Hoàng quá mạnh, nếu đánh tan chỗ này, rất có thể sẽ đoạn mất kho báu Long Đế, khiến cho kho báu trôi dạt trong hư không vĩnh viễn.” Thái Vân Thần Hoàng lại nói: “Việc các ngươi cần làm chính là đả thông khu vực ngoài ngàn dặm, tiến thẳng vào kho báu.”

“Trong lòng bọn ta tự có tính toán.” Long Hinh Nhi nói.

“Các ngươi vẫn chưa khôi phục đến Thần Vương đỉnh phong, ngàn vạn lần đừng tiến vào trong, cho dù các ngươi có hiểu rõ nơi này đi nữa.” Thái Vân Thần Hoàng nói thêm: “Nếu không đả thông được, các ngươi cứ từ từ.”

Nếu đám người này tự cho mình giỏi, lao thẳng vào trong đi tìm chết thì ông ta có hối hận cũng không kịp, chết sạch rồi thì biết tìm ai khai thác kho báu đây?

“Thái Vân Thần Hoàng tự tin quá nhỉ?” Tinh Cửu Nguyên đã đến, sau lưng lão cũng có mấy vị Thần Vương đi theo, mang theo nét cười: “Bọn chúng đến đây đầu tiên thì ngươi cho rằng chúng có năng lực mở được sao?”

“Hừ, không phiền ngươi bận tâm.” Thái Vân Thần Hoàng hừ lạnh một tiếng, nói: “Ngươi vẫn nên quan tâm đến người của mình chút đi, đừng để họ chết bên trong.”

Nói xong, ông ta lập tức dẫn người đi, chạy thẳng về hướng ngoài ngàn dặm.

Tinh Cửu Nguyên cười lạnh một tiếng, nhanh chóng đuổi theo.

Ngoài ngàn dặm, các Thần Hoàng đều đã dẫn người đến, nơi này có một thông đạo màu vàng kim, chạy dài đến tận chỗ sâu thăm thẳm, đây là con đường duy nhất dẫn đến kho báu Long Đế.

Thăm dò nhiều năm, người dưới Thần Hoàng có thể tiến vào, bên trong có vô số cấm chế, chỉ cần sơ sẩy một li, Thần Vương đỉnh phong cũng có thể sẽ mất mạng, Thần Vương chết đã nhanh, kẻ dưới Thần Vương càng không phải nói.

Khi họ đến nơi, đã có không ít Thần Vương vào trong, Thái Vân Thần Hoàng lại lên tiếng: “Các ngươi nghĩ kĩ chưa, ai sẽ đi trước?”

Nhóm Giang Thái Huyền đều muốn đi cả, nhưng Thái Vân Thần Hoàng nhất quyết không đồng ý, dẫu họ có tự tin không chết cũng không thể được, bên trong quá nguy hiểm.

“Ta, lão Viên, Long Hinh Nhi...”

Ngọc Long Thần Vương bước ra, lại chỉ Hậu Thổ và Phượng Hoàng lão tổ.

“Được.” Thái Vân Thần Hoàng gật gật đầu.

Thần thái Giang Thái Huyền thờ ơ cùng Hằng Nga đi sang một bên, có vào hay không cũng chẳng sao, dù sao thì hắn vẫn có thể truyền âm với Hậu Thổ, đến khi ấy vẫn có thể biết rõ tình hình bên trong, nghĩ đến đây bèn dùng ánh mắt ra hiệu cho Long Hạo.

“Tiểu Thái Vân à, nếu ngươi giúp bọn ta khôi phục, bọn ta cùng đi vào đó, còn sợ gì không lấy được nữa?” Long Hạo thở dài một tiếng.

Thái Vân Thần Hoàng: “...”

Ngươi có thể bỏ chữ “tiểu” đi được không? Bản hoàng đã chừng này tuổi rồi, tuy không già bằng các ngươi nhưng trông vẻ ngoài của các ngươi thì cũng nhỏ lắm đấy.

“Các ngươi mau đi sang một bên đợi đi, nếu may mắn thì bảo vật sẽ tự động bay đến bên cạnh các ngươi.” Thái Vân Thần Hoàng hừ lạnh một tiếng, nói: “Thái Minh, ngươi cũng đi, tốt nhất các ngươi nên chia nhóm nhỏ mà đi, chúng ta không thể xác định được bảo vật bay ra từ hướng nào, nhưng đừng đi cách xa nhau quá, cứ giữ vững, bản hoàng sẽ bảo vệ các ngươi.”

“Được thôi.” Bọn người Long Hạo nhún vai, chia nhau đi.

“Hằng Nga tiên tử, chi bằng hãy cùng bản tràng chủ sang một bên thưởng trà ngắm trăng nhé?” Giang Thái Huyền mời nói.

“Ngắm trăng ư, chỗ này lấy đâu ra trăng mà ngắm?” Cả đám người nghi hoặc.

Mặt Giang Thái Huyền đen lại, gương mặt thanh lãnh của Hằng Nga cũng khẽ giật: “Tràng chủ, ngươi muốn biến thành tượng băng như Bát Giới à?”

Nơi này không có ánh trăng, nhưng Hằng Nga là ai kia chứ, linh hồn của mặt trăng, nói trắng ra là đi sang bên ngắm Hằng Nga.