← Quay lại trang sách

Chương 1373 Bọn ta dẫn các ngươi đi

“Khụ, bản tràng chủ chủ muốn uống chút trà thôi đó mà.” Thần sắc Giang Thái Huyền nghiêm chỉnh, thần thái hững hờ: “Bản tràng chủ cảm thấy, có thể bên kia sẽ có bảo vật bay ra, thực lực bản tràng chủ có hạn, cần có Hằng Nga tiên tử trấn áp.”

Hằng Nga: “...”

Tràng chủ, thì ra con người ngươi là như thế, tại sao cái nết của ngươi cùng với Bát Giới, Đường Tăng giống hệt nhau vậy? Chắc không phải ngươi nhiễm thói xấu từ hai sư đồ họ rồi đấy chứ?

“Ta cảm thấy bên kia cũng khá, phương vị tốt.” Long Hạo lẩm bẩm rồi kéo Tiểu Hành Thiên đi qua một hướng khác.

Ngọc Phong đi đến bên cạnh Giang Thái Huyền, thấp giọng nói: “Ta thuê Đại Thánh, Na Tra và Vân Tiêu đại nhân.”

Làm tốt lắm!

Giang Thái Huyền không thể không tán thưởng ba tên này được, thấy họ trong lòng càng sảng khoái, ừm, sau này sẽ chỉ điểm cho họ nhiều hơn.

Thần thái Hằng Nga lạnh giá, không để tâm đến, đi qua một bên.

Giang Thái Huyền và Hằng Nga đi xa thông đạo năm mươi dặm, vừa vung tay, bàn ghế đã hiện lên, hai chén trà xanh: “Hằng Nga tiên tử, mời.”

Hằng Nga hơi sững sờ, uống trà thật à? Thôi được, do ta nghĩ nhiều rồi, cơ mà ngươi như thế có khi nào sẽ cô độc cả đời không?

Giang Thái Huyền nâng một chén trà: “Hằng Nga tiên tử, ngươi dung luyện tinh hạch Thái m Tinh (*) đến đâu rồi?”

(*) Mặt trăng

Hằng Nga nhấp một ngụm trà: “Bước khó khăn nhất đã hoàn thành, chỉ cần hấp thu sức mạnh tinh hạch là được, thêm mấy ngày nữa, có lẽ sẽ khôi phục được đến Thần Vương kỳ, đến khi đó không sợ Thần Hoàng nữa.”

Giang Thái Huyền gật gật đầu, ánh mắt suy tư: “Nếu lấy được tinh hạch của Thái Dương Tinh, người có nắm chắc sẽ tấn cấp tôn vị Tiên Thiên hay không?”

“Không chắc.” Hằng Nga lắc đầu: “Tôn vị Tiên Thiên, tràng chủ nên hiểu rõ nó có nghĩa là gì, đó chính là tôn xưng của Thánh Nhân, nhiều nhất cũng chỉ có một phần tỉ lệ thành công.”

“Một phần à? Vậy cũng không thấp rồi.” Giang Thái Huyền nhẹ nhàng gật đầu, nếu có một phần tỉ lệ thành Thánh, tin rằng các đại năng thời hồng hoang đều sẽ xung kích không do dự.

Hằng Nga không đáp, chuyện thành Thánh khó đoán biết chừng nào, nếu lấy được tinh hạch Thái Dương Tinh, cho dù không thành công thì nàng cũng nguyện xung kích một lần.

“Tràng chủ ca ca.” Lúc này, Tiểu Hàm Hàm và Phong lão gia tử đến, bên cạnh còn có một vị Thần Vương đỉnh phong hộ vệ cùng với một người quen cũ - Yên Tuyết Hàn.

Thông đạo màu vàng kim rộng đến hơn mười trượng, gạch vàng lát trải dài được phủ kín bởi thần văn.

Thần Vương đỉnh phong bước vào, thận trọng tiến về phía trước, sợ rằng thần văn dưới chân sẽ phát ra sát khí tuyệt thế, giữ mình lại đây.

Nhóm Long Hinh Nhi đi phía sau, ai ai cũng rất cẩn thận không nói một lời, họ ngầm truyền âm trao đổi với nhau: “Đi theo ta, ta biết rõ nơi này.”

Ba vị Vương giả đỉnh phong Ngọc Long, Thánh Viên, Phụng Hoàng lão tổ im lặng gật đầu, thần thái Hậu Thổ lạnh lùng nối bước theo sau, tuy nàng không để tâm nhưng cũng không muốn phiền phức.

“Cách xa họ một chút, tốt nhất chúng ta nên đi riêng, bằng không sẽ bị họ ảnh hưởng.” Long Hinh Nhi truyền âm nói.

Cả nhóm giảm tốc độ kéo dài khoảng cách với những Thần Vương trước mặt, để những Thần Vương phía sau vượt qua, nhưng tốc độ của những Thần Vương ấy vẫn rất chậm, thế là cả nhóm quyết đoán đứng yên không đi nữa.

“Sao hả, cho bọn ta đi trước dò đường để các ngươi được lợi à?” Có Thần Vương cười lạnh.

“Các ngươi thăm dò lâu như vậy mà vẫn chẳng có chút tiến triển nào sao?” Long Hinh Nhi cười lạnh nói: “Bọn ta chỉ mới đến, đương nhiên phải cẩn thận, các ngươi có kinh nghiệm, bọn ta thì không.”

Vị Thần Vương vừa lên tiếng không phải ai xa lạ, chính là Thần Vương do Tinh Cửu Nguyên đưa tới.

“He he, nói nghe đơn giản thật đấy, trận pháp ở chỗ này biến hóa đa đoan, không nhìn rõ, ai nhớ được là loại nào?” Lại có Thần Vương mở miệng.

Thần văn ở đây có biến hóa theo mỗi lần mở ra, tuy bọn họ nhớ được khá nhiều nhưng vẫn phải nhận biết rõ thần văn mới dám đi nhanh.

“Vậy các ngươi cứ từ từ nhận biết, bọn ta đã quyết định sẽ đi theo sau.” Ngọc Long Thần Vương nhàn nhạt nói, ở cùng đám Long Hạo lâu như vậy rồi, còn ai cần thể diện gì nữa?

Mất vị Thần Vương kia sững người, đậu mè, ngươi còn thừa nhận nữa à? Cùng hàng Thần Vương đỉnh phong như nhau, tôn nghiêm và cao ngạo của ngươi đâu hả?

Các Thần Vương đưa mắt nhìn nhau, vậy bây giờ phải làm thế nào?

Trong số đó, một vị Thần Vương đứng ra, chậm rãi mở lời: “Chi bằng bọn ta sẽ dẫn đường, khi cần thiết chúng ta liên thủ, nếu phá được đường vào thì cùng hưởng có được không?”

“Dựa vào ngươi à?” Long Hinh Nhi khinh thường, vị Thần Vương này rất khá, trên người tỏa ra một luồng nhiệt độ cao, có thể thấy là một vị Thần Vương tu luyện Thần Hỏa, chỉ đáng tiếc, Thần Hỏa kia so với Niết Bàn Thần Hỏa và Thái Dương Thần Hỏa thì còn kém xa.

Bất kể Niết Bàn Thần Hỏa hay Thái Dương Thần Hỏa, chỉ cần tu luyện đến trình độ cao nhất đều có thể uy hiếp được ngọn lửa của Thần Đế, còn Thần Hỏa của vị Thần Vương này đã đến cực hạn rồi, có thể tiến đến cấp Thần Hoàng hay không cũng còn rất khó nói.

“Đúng vậy, dựa vào ta.” Thần Vương ngạo nghễ nói: “Bản vương Hỏa Thần.”

“Hỏa Thần à?” Hậu Thổ khẽ liếc mắt nhìn, ánh mắt hiện lên một tia rét lạnh, nàng có một người huynh trưởng, cũng được xưng danh Hỏa Thần, vị Thần Vương đỉnh phong này mà cũng cả gan tự xưng Hỏa Thần ư?

“Bọn ta có kinh nghiệm, có thể dẫn các ngươi đi.” Lại có Thần Vương lên tiếng.

Long Hinh Nhi thầm nảy một ý, gật đầu nói: “Vậy cũng được, đến khi cần thiết liên thủ, các ngươi đi phía trước.”

Mấy vị Thần Vương ngưng thần nhìn thần văn trên mặt đất, hồi lâu mới nói: “Được rồi, đi theo bọn ta, tuyệt đối không được bước sai một bước.”

“Được.” Long Hinh Nhi nhàn nhạt đáp, tại đây, nàng có nhắm mắt mà đi cũng sẽ không xảy ra chuyện gì!