Chương 1382 Kỳ đan hiếm có
Suy nghĩ hồi lâu, Thái Vân Thần Hoàng quyết định đến tìm Tiểu Hàm Hàm trước, một đứa bé gái thì có thể có mấy phần tâm cơ chứ? Mình tùy tiện dụ dỗ một chút chắc có thể thành công.
Lúc bấy giờ Tiểu Hàm Hàm đang đứng ngay bên cạnh sư tỷ nhà mình, tán chuyện với nhóm người Giang Thái Huyền.
“Hàm Hàm tiểu thư.” Thái Vân Thần Hoàng tươi cười rạng rỡ đi đến, cung kính gọi.
“Thái Vân Thần Hoàng đó sao? Thế nào, muốn báo thù à?” Tử Dao cười lạnh, một chưởng khi trước cũng do Tiểu Hàm Hàm đề nghị, chỉ cần đánh bay Thái Vân Thần Hoàng thì không ai có thể đoạt được bảo vật nữa.
“Đương nhiên không phải, bản hoàng có chuyện muốn thương lượng riêng với Hàm Hàm tiểu thư đây.” Thái Vân Thần Hoàng nói.
“Ồ?” Ánh mắt Tử Dao phát lạnh, ngươi muốn tìm nơi riêng báo thù sao?
“Bản hoàng mời, Tử Dao tiểu thư cứ yên tâm, ta đây không có gan mạo phạm Hàm Hàm tiểu thư đâu, nếu Hàm Hàm tiểu thư có chút gì bất trắc, Thái Vân Thần Hoàng ta cũng đâu thoát khỏi sự truy sát của Đông Vực.” Thái Vân Thần Hoàng nói.
Tử Dao có phần trầm tư, ánh mắt nàng dần lấy lại sự bình tĩnh, Thái Vân Thần Hoàng nói không sai, đừng nói ông ta, dù bất cứ một Thần Hoàng hậu kỳ nào dám hạ thủ với Tiểu Hàm Hàm cũng đừng mong được sống.
“Được thôi, ngươi muốn thương lượng chuyện gì với ta? Không được đi quá xa đâu đấy.” Tiểu Hàm Hàm nói.
“Không xa, tuyệt đối không xa.” Thái Vân Thần Hoàng cười cười, đưa Tiểu Hàm Hàm đi sang một bên.
Đến một nơi không có ai, thấy Thái Vân Thần Hoàng thi triển thần lực phong tỏa xung quanh, Tiểu Hàm Hàm bứt rứt nói: “Ngươi có chuyện gì hãy nói mau đi.”
“Hàm Hàm tiểu thư, chuyến này bản hoàng tình cờ có được đan dược thiên cổ, tên gọi Hỗn Độn đan, có thể ta luyện thần thể, thần hồn, huyết mạch, một loại kỳ đan, thế gian hiếm có.” Thái Vân Thần Hoàng mang một viên Hỗn Độn đan ra.
Tiểu Hàm Hàm: “...”
Kỳ đan thì ta tin chứ ngươi nói thế gian hiếm có thì có quỷ mới tin, năm vạn một viên ở đạo tràng, cung ứng vô hạn, ta có nhiều tiền trong thẻ lắm, đủ để ăn rất nhiều đấy!
“Hàm Hàm tiểu thư, nếu tiểu thư không tin thì có thể dùng một viên thử xem sao.” Thái Vân Thần Hoàng nói.
Tiểu Hàm Hàm nhìn Hỗn Độn đan rồi quay sang nhìn Thái Vân Thần Hoàng: “Ngươi muốn làm gì, sao Thần Hoàng Bắc Vực như ngươi lại vô duyên vô cớ đem tặng đan dược cho ta?”
“Hàm Hàm tiểu thư đúng thật là thông minh.” Thái Vân Thần Hoàng cười nói: “Nguyên do gần đây bản hoàng thiếu thốn thần dược và các loại tài nguyên tu luyện, cho nên muốn dùng loại thần đan thiên cổ này đổi lấy một ít tài nguyên.”
“Chỗ ngươi có nhiều đan dược này lắm à?” Hai mắt Tiểu Hàm Hàm tỏa sáng.
“Không nhiều.” Thái Vân Thần Hoàng lắc đầu nói: “Ta chỉ tình cờ có được, còn sót lại vài viên.”
Tại sao không nói biết phương pháp luyện đan à? Ông ta không dám nói, nếu Tiểu Hàm Hàm báo lên cho cha mẹ, chỉ trong vài phút tất có người giết sang để cướp, ông ta không ngu ngốc đến như vậy, phương pháp luyện chế loại thần đan này, một Thần Hoàng trung kỳ không thể giữ nổi!
“Để ta nếm thử xem.” Tiểu Hàm Hàm uống một viên, bắt đầu luyện hóa, sau đó để lộ nét mặt kinh ngạc: “Không ngờ trên thế gian còn có loại thần đan thế này!”
Thái Vân Thần Hoàng tràn đầy tự tin, chỉ cần không phải đồ đần độn thì sau khi uống Hỗn Độn đan này vào đều khắc biết giá trị của đan dược, xứng danh bảo vật vô giá, có thể gặp nhưng không thể cầu.
“Chỉ có điều một viên thì quá ít, không có tác dụng nhiều.” Tiểu Hàm Hàm lắc đầu, ta đã ăn rất nhiều Hỗn Độn đan này rồi, chỉ một viên này không thấm vào đâu.
“Chỉ cần Hàm Hàm tiểu thư dùng tài nguyên để trao đổi, bản hoàng bằng lòng mang ra nhiều Hỗn Độn đan hơn.” Thái Vân Thần Hoàng nói.
Tiểu Hàm Hàm cau mày nghĩ ngợi: “Vậy trao đổi thế nào? Bao nhiêu tài nguyên thì đổi được một viên?”
“Thần đan thế này, e rằng đến Thần Hoàng đỉnh phong cũng khó tránh động lòng đấy.” Thái Vân Thần Hoàng chậm rãi nói: “Ba cây Thần Vương dược đổi một viên nhé.”
“Phụt.”
Tiểu Hàm Hàm lập tức phun cả ra, ngươi tàn nhẫn thật đấy nhá, ba cây Thần Vương được đổi một viên á?
Ngày trước ta còn không dám hét cái giá này, làm thế nào ngươi nói ra miệng được vậy?
Một cây Thần Vương dược giá sáu mươi vạn, ba cây thì một trăm tám mươi vạn, một viên Hỗn Độn đan chỉ có giá năm vạn thôi, ngươi nghĩ hay thật đấy nhỉ?
“Sao vậy, Hàm Hàm tiểu thư không vừa lòng sao?” Thái Vân Thần Hoàng mất bình tĩnh: “Loại đan dược này, đừng nói ba cây Thần Vương, dẫu có bốn cây, năm cây thì những Thần Hoàng kia cũng bằng lòng trao đổi thôi, bởi vì thần dược Thần Vương vô dụng đối với Thần Hoàng.”
“Loại đan dược này không có nhiều đâu, chỉ Thần Hoàng mới có tư cách hưởng dụng!” Thái Vân Thần Hoàng cao ngạo nói, ngừng một chút, lại bổ sung: “Đương nhiên, còn dành cho người tôn quý như Hàm Hàm tiểu thư nữa.”
Tiểu Hàm Hàm trấn an được nội tâm vụn vỡ của mình rồi mới nói: “Một cây, chỉ được một cây thôi, tuy Hỗn Độn đan này tốt thật nhưng cần có số lượng nhiều mới được, gia tộc của ta có nhiều Thần Hoàng như vậy, đều cần Hỗn Độn đan cả.”
“Việc này...” Thái Vân Thần Hoàng suy tư chốc lát rồi bảo: “Đành vậy, à phải, không bắt buộc phải là Thần Vương đâu, thần dược đẳng cấp khác cũng được, chỉ có điều số lượng cần phải nhiều hơn chút.”
“Được thôi, ngươi đưa ta thêm một viên đan dược, ta mang về nhà cho cha mẹ nếm thử.” Tiểu Hàm Hàm nói: “Đến khi đó nếu hai người họ đồng ý, tất sẽ trao đổi với ngươi.”
“Đa tạ Hàm Hàm tiểu thư.” Thái Vân Thần Hoàng lấy ra thêm một viên Hỗn Độn đan, cẩn thận giao cho Tiểu Hàm Hàm.
Tiểu Hàm Hàm nhận lấy Hỗn Độn rồi bỏ đi ngay, đi đến bên cạnh Tử Dao: “Sư tỷ, ta có chuyện muốn nói với tỷ.”
“Tiểu Hàm Hàm, có chuyện gì vậy?” Tử Dao bế Tiểu Hàm Hàm lên, mỉm cười nói.
“Đi gặp cha mẹ của ta đi, ta nhớ họ lắm.” Tiểu Hàm Hàm nói.
“Thái Vân Thần Hoàng ức hiếp muội rồi phải không? Sư tỷ trả thù cho muội, không cần phiền đến sư phụ sư nương.” Tử Dao nói.
Tiểu Hàm Hàm lắc đầu, lầu bầu nói: “Mau đưa ta đi đi mà, Thái Vân Thần Hoàng không có ức hiếp ta, muội chỉ nhớ cha mẹ thôi à.”
“Được được.” Tử Dao bồng Tiểu Hàm Hàm rời đi, cười nhẹ nói: “Nhưng mà ta không tin muội vì nhớ sư phụ sư nương đâu, muội ra ngoài chơi lâu như vậy mà không thấy gửi lời hỏi thăm về nhà gì hết.”
Tiểu Hàm Hàm mếu máo, không nói gì.