Chương 1396 Ngươi tự bạo một cái cho bản hoàng xem
Ánh mắt Thái Vân Thần Hoàng loé lên, ông ta lấy đá truyền tin ra, giọng điệu cố tỏ vẻ bình tĩnh: “Các ngươi ở đâu?”
Không ai đáp lại!
Trong lòng Thái Vân Thần Hoàng chùng xuống, có thể bản thân đã…
“Thái Vân Thần Hoàng!” Vài giọng nói lạnh lùng truyền đến, uy áp Thần Hoàng quét qua: “Tính toán hay đấy, tiến vào kho báu trước một bước, ngươi đào thần dược đúng không? Giao ra đây!”
“Không phải ta.” Thần sắc ông ta khó coi, bị hãm hại rồi!
“Ở đây ngươi là người tiến vào đầu tiên, không phải ngươi chẳng lẽ là bọn ta?” Mấy vị Thần Hoàng lạnh lùng cười nói, trong mắt mang theo châm chọc.
“Tốt hơn ngươi nên giao tất cả thu hoạch của ngươi ra đây, nếu không khi Bắc Hoàng xuất quan, ngươi sẽ chết rất khó coi đấy!” Thần Hoàng Bắc Vực lạnh lùng nói.
“Đông Vực ta cũng sẽ không để ngươi sống tốt đâu.” Thần Hoàng Đông Vực cũng mở miệng.
Ba vực còn lại im lặng, nhưng ý tứ cũng rất rõ ràng, không giao thì chết!
“Thật sự không phải bản hoàng!” Sắc mặt Thái Vân Thần Hoàng thay đổi, trầm giọng nói: “Bản hoàng sao có thể mở được nơi này chứ, là mấy vị Thần Vương kia, bọn chúng chính là người ở thiên cổ sống lại, bọn chúng tham gia xây dựng nơi này, người đứng đầu là Giang Thái Huyền, bọn chúng vào trước bản hoàng, là bọn chúng lấy nó.”
“Thần Vương? Vậy bọn chúng đâu?” Vài vị Thần Hoàng đổi ý hỏi.
“Ta cũng đang tìm bọn chúng đây.” Sắc mặt ông ta rất khó coi, ta cũng đang muốn biết bọn chúng đang ở đâu, nhưng hiện tại một bóng người cũng không thấy.
“Giang Thái Huyền là người của ngươi đúng không.” Thần Hoàng Bắc Vực lạnh lùng cười nói.
"Đó là trước đây, hiện tại không phải nữa rồi, bọn chúng lợi dụng ta.” Thái Vân Thần Hoàng giải thích.
“Hay cho câu lợi dụng, giết người diệt khẩu, đùn đẩy thành không liên can, Thái Vân Thần Hoàng, ngươi cho rằng bọn ta là đồ ngu à?” Thần Hoàng Bắc Vực nở nụ cười, sát ý trong mắt trào dâng: “Lại còn từ thiên cổ, tham gia xây dựng nơi này? Ngươi nghĩ rằng bọn ta không có não chắc?”
“Động thủ, trấn áp hắn!” Vài vị Thần Hoàng đồng thời ra tay, không cho Thái Vân Thần Hoàng giải thích, trấn áp xong rồi nói sau, từ từ hỏi.
“Thật sự là bọn chúng, người từ thời thiên cổ sống lại, bọn chúng…”
Thái Vân Thần Hoàng gào lên giải thích, ông ta hoàn toàn không phải đối thủ của mấy vị Thần Hoàng đang động thủ này, bởi vì mấy Thần Hoàng này đều là hậu kỳ, còn ông ta chỉ là trung kỳ!
Rầm rầm
Ngay sau đó, hư không rung chuyển, lại có Thần Hoàng đến đây, lần này người tới là Thần Hoàng đỉnh phong của cả năm vực, Bắc Hoàng cũng đến, chỉ là thần sắc của Bắc Hoàng giờ phút này có chút tái nhợt, vết thương còn chưa lành.
Năm vị Thần Hoàng đỉnh phong đều đã đến, Thái Vân Thần Hoàng trực tiếp bị trấn áp, ngay cả phản kháng cũng không kịp.
“Bắc Hoàng, Bắc Hoàng cứu ta.” Thái Vân Thần Hoàng nhanh chóng nhìn về sau lưng, vẻ mặt đầy sợ hãi, chút lợi ích bản thân còn chưa lấy được, còn bị trấn áp, ông ta chưa từng nghĩ mọi chuyện sẽ thành như thế này.
Vẻ mặt tái nhợt của Bắc Hoàng trở nên ảm đạm: “Còn không giao ra đây?”
“Bắc Hoàng, ta thật sự không có lấy, là đám người từ thời thiên cổ sống lại, bọn chúng đã tham gia xây dựng nơi này. Bọn chúng lấy hết mọi thứ. Thuộc hạ cũng muốn thu hồi đồ cho Bắc Hoàng nên cũng đang tìm kiếm tung tích của bọn chúng.”
Thái Vân Thần Hoàng liên tục cầu xin tha thứ: “Người cầm đầu là Giang Thái Huyền, các thành viên trong đó có Long Hạo, Long Hinh Nhi, Hậu Thổ…”
Năm vị Thần Hoàng đỉnh phong liếc nhìn nhau, ngay từ khi bắt đầu vẫn luôn là Tiểu Hàm Hàm cùng Thái Vân bịa chuyện lừa bịp, bọn họ không biết mấy người đó, cũng không tin!
“Sống lại? Sống lại nhiều người như vậy sao?”
Ngươi nghĩ rằng bọn ta là tên ngốc à? Một lần sống lại nhiều như vậy, còn tham gia xây dựng Long Đế Cung?
“Nếu không tin bản hoàng, đừng trách bản hoàng tự bạo, để cho các ngươi không thể lấy được Hỗn Độn đan!” Thái Vân Thần Hoàng dữ tợn, ông ta nghĩ đến bản thân còn Hỗn Độn đan, một át chủ bài chưa lật.
“Nào, ngươi tự bạo một cái cho bản hoàng xem.” Đông Hoàng khẽ nói.
“Đúng thế, tự bạo cho bọn ta xem nào.” Đám Thần Hoàng còn lại cũng lạnh lùng nhìn ông ta.
“…”
Ặc, hình như hơi sai sai, các ngươi không sợ không có Hỗn Độn đan sao? Thái Vân Thần Hoàng ngẩn ra, chẳng lẽ ông ta phải tự bạo thật sao?
“Các ngươi đừng ép ta.” Thái Vân Thần Hoàng sắp khóc luôn, Hỗn Độn đan mà các ngươi cũng không cần?
“Hỗn Độn đan không phải là do Đông Hoàng luyện chế sao, liên quan gì đến Thái Vân Thần Hoàng chứ?” Tây Hoàng nghi ngờ nhìn Đông Hoàng.
“Đương nhiên không phải, là Thái Vân lấy ra.” Đông Hoàng rất bình tĩnh: “Nhưng nhìn dáng vẻ của hắn, rõ ràng là lấy được từ kho báu Long Đế, nếu không, sao nhiều năm như vậy ta chưa từng thấy hắn lấy ra?”
“Nhưng sao Đông Hoàng ngươi lại nói là ngươi luyện chế?” Nam Hoàng cau mày.
“Thái Vân Thần Hoàng nói, nếu ta nhận chuyện này thì hắn sẽ cho ta thêm mấy viên Hỗn Độn đan, tài nguyên mà ta lấy được cũng đã đưa cho Thái Vân Thần Hoàng luyện chế đan dược.” Mặt Đông Hoàng không thay đổi nói.
“Đúng vậy, Hỗn Độn đan lấy từ trong tay ta, không phải của Đông Hoàng.” Thái Vân Thần Hoàng lạnh lùng cười nói: “Nếu bản hoàng tự bạo thì các ngươi cũng đừng nghĩ lấy được Hỗn Độn đan!”
Đám Thần Hoàng do dự, họ đã dùng qua Hỗn Độn đan rồi, đã biết sự thần kỳ của Hỗn Độn đan, vì vậy không thể từ bỏ được.
Tuy nhiên, không thể cứ để Thái Vân Thần Hoàng đi như vậy được, bọn chúng cũng muốn kho báu Long Đế.